Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời - Chương 11: Đột nhiên Giản Thù cảm giác tim mình đập thịch một cái...
- TOP Truyện
- Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Chương 11: Đột nhiên Giản Thù cảm giác tim mình đập thịch một cái...
Cảnh quay dưới nước rất đơn giản, chỉ là Giản Thù nhảy xuống nước kéo Tần Khả Khả đã hôn mê lên mà thôi.
Thế nhưng, vì ngày hôm nay rất lạnh, ở trên bờ chân tay còn bị đông cứng, chứ đừng nói là ở dưới nước. Thời tiết làm cho độ khó của cảnh quay này bị tăng lên rất nhiều lần.
Sau khi đạo diễn hô “Bắt đầu”, Giản Thù lập tức nhảy xuống nước. Vất vả lắm mới bơi được đến bên Tần Khả Khả thì đúng lúc này, Tần Khả Khả vốn đã hôn mê, lại đột nhiên dùng sức kìm giữ vai cô, dùng cả tay lẫn chân ấn cô xuống nước.
Khả năng bơi lội của Giản Thù không phải là kém, nhưng hiện giờ đến máu của cô cũng như đóng băng lại, cộng với việc cô hoàn toàn không đề phòng gì, nên căn bản không dùng được chút sức lực nào, toàn thân đều chìm vào trong nước, còn bị đạp thêm mấy cú nữa.
Tần Khả Khả nhanh chóng bơi lên bờ, trợ lý vội vàng cầm khăn lông và đồ giữ nhiệt đến cho cô ta.
Đạo diễn ló đầu ra khỏi màn hình giám sát, nhíu mày nói: “Tôi còn chưa hô cắt cơ mà, cô lên bờ làm cái gì?”
Cô ta trùm áo vào, nhỏ giọng oán than: “Đạo diễn ơi, dưới nước lạnh quá, tôi sắp đông cứng cả rồi ấy.”
Đạo diễn xua tay, ra hiệu cho cô ta tránh sang một bên nghỉ ngơi. Đám diễn viên trẻ bây giờ ẽo ợt quá, mới có chút xíu xiu như vậy thôi mà đã không chịu được rồi.
Ông ta cho chạy lại hình ảnh vừa rồi, nhìn xem có chỗ nào cần phải điều chỉnh không. Thấy không hài lòng lắm với động tác nhảy xuống nước của Giản Thù, ông ta bèn gõ ngón tay xuống mặt bàn, hô to: “Giản Thù, Giản Thù đâu? Qua đây tôi chỉ cho cô nghe lát nữa nên diễn thế nào.”
Thế nhưng, ông ta hô đến một lúc lâu cũng không có tiếng đáp lại.
Ông ta đứng dậy, cố hô to hơn nữa: “Giản Thù đi đâu rồi?!”
Nhân viên trong đoàn đều quay sang nhìn nhau, vài giây sau mới có người không dám chắc lắm, nói: “Hình như cô ấy vẫn đang ở dưới nước chưa lên…”
“Cái gì?!” Sắc mặt đạo diễn tái mét cả đi, “Mau mau mau! Mau xuống cứu người đi!”
Đúng lúc này, người chế tác đi đón người quay lại, thấy tình hình như vậy bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có một cô nữ diễn viên ở dưới sông vẫn chưa lên, đã hai phút trôi qua rồi.”
Người chế tác cũng hoảng hốt theo: “Mau đi cứu người đi, mau đi cứu người đi…” Khóe mắt ông ta chợt liếc thấy Tần Khả Khả đang ngồi ở vị trí của mình, gần như vô thức hỏi với sang, “Ai ở dưới nước?”
“Giản Thù ạ!”
“Giản…” Người chế tác chỉ vừa nói một chữ đã cảm giác bóng người bên cạnh mình vút qua một cái. Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ thì nghe một tiếng ‘tùm’ vang lên, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc áo khoác màu đen bị ném lại trên bờ sông.
Mạnh Viễn cũng ngây người ra. Lúc nghe thấy tên Giản Thù, cậu ta cũng định xuống cứu người, nhưng chỉ vừa mới dịch chân một bước thôi…
Toàn thân Giản Thù đã tê dại, thậm chí còn không cảm thấy lạnh nữa. Ý thức của cô rất hỗn độn, xung quanh là cả khoảng không gian tối tăm không có chút ánh sáng nào. Nước ập tới từ bốn phương tám hướng, bao trọn lấy cô, giống như một cái lồng giam không thể công phá vậy.
Mặc dù ánh mắt đã trở nên rời rạc, nhưng cô vẫn không hề nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu cô xuất hiện chút tia sáng le lói, khuôn mặt của người đàn ông đó dần dần trở nên rõ rệt…
Giống như mười năm trước, khi cô ở trong không gian khóa kín chật chội, ở trong địa ngục đầy tuyệt vọng và sợ hãi đó, anh ấy kéo cánh cửa tủ quần áo ra, mang đến ánh sao tỏa sáng vạn trượng.
Đột nhiên Giản Thù cảm giác tim mình đập thịch một cái, giống như vừa được hồi sinh vậy.
…
Phó Thời Lẫm đặt cô lên bờ sông, hai tay ấn lồng ngực của cô. Nước vẫn nhỏ tong tỏng trên khuôn mặt anh, giọng nói hơi gấp gáp: “Giản Thù, tỉnh dậy đi!”
Anh ấn phải đến ba mươi mấy cái, miệng Giản Thù mới phun nước ra.
Thế nhưng, cô vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Phó Thời Lẫm vỗ nhẹ vào mặt cô. Hai mắt Giản Thù nhắm chặt, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Anh khom người xuống lắng nghe hơi thở của cô, lông mày càng nhíu chặt hơn. Sau đó, anh nhỏm dậy, bóp cánh mũi Giản Thù. Ngay khi anh định làm động tác hô hấp nhân tạo cho cô, lại nhìn thấy cô gái vốn đang không hề có chút ý thức nào kia hơi hơi chu môi lên…