Ăn Thịt Chi Lữ(Cao H) - Quyển 3:
Hôm nay là mùng 6 tháng 5 năm Hi Nguyên, tiểu hoàng đế năm nay vừa tròn mười lăm, cũng là ngày sinh thần của Tiêu Diệp. Thành Hoài An mặc dù cách xa chân thiên tử, nhưng dù sao cũng là nơi dân cư đông đúc ở Giang Nam. Sáng sớm, từng nhà từng nhà đều lần lượt treo hoa đăng, trước cửa thành dựng lên một con rùa bằng đá thật to, trời còn chưa tối, một loạt những cửa tiệm đã mở cửa bày hàng la liệt hai bên đường, có chỗ bán thức ăn, có chỗ bán mấy món đồ chơi nhỏ, lại còn có vài người Hồ đến từ Tây Vực, dựng sân khấu làm ảo thuật.
Lúc này thiên hạ đã thái bình, vụ phản loạn Canh Dần khiến Túc Tông đế tráng niên mất sớm, cũng đã qua hai năm. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, dân chúng Đại Dận ai ai cũng thở dài tiếc hận cho tiên đế. Năm đó tiên đế mới hai lăm tuổi đã băng hà, một đứa con cũng không có. Hoàng thượng hiện tại mặc dù là con thừa tự của hắn, nhận hắn là cha, nhưng cuối cùng cũng không phải là thân sinh huyết mạch.
Mấy cậu học trò nhỏ nghị luận ầm ĩ, bên cạnh bọn họ là một cái sạp nhỏ, bên trong là một đôi phu thê trẻ tuổi, người thê tử đang chọn lựa tượng điêu khắc gỗ, nghe vậy cười nói: “Cửu lang, ngày đó thiếp đãnói muốn chàng lưu lại một đứa trẻ, chàng lại không đồng ý, cũng may A Diễn là một đứa bé tốt, sau khi lên ngôi chưa có làm ra chuyện nghênh đón phụng dưỡng cha ruột, nếu không phải thu xếp thế nào.”
“Để nữ nhân khác sinh con cho ta, nàng sẽ không ăn dấm chua?” Nam nhân ôm hông nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói, “Khi ta để A Diễn làm thái tử, đã cân nhắc qua tính tình của hắn. Huống hồ nàng cũng không phải chưa từng tiếp xúc với hắn, hắn sẽ không làm ra loại chuyện thất lễ này, mà cho dù hắn có muốn làm, thì các đại thần trong triều sẽ ngăn cản hắn.” Tiêu Diệp chạm vào vòng eo tinh tế mềm mại như cành liễu của Diệp Huyên, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Trong mắt người trong thiên hạ, ta và nàng là người đã chết, nàng cũng không cần lại quan tâm chuyện trong kinh, A Huyên,” cũng không biết hắn có phải là cố ý hay không, thổi hơi thở ấm áp bên tai nữ nhân, “Nhanh chút sinh cho ta một đứa trẻ, mới là chuyện đứng đắn.”
Cả người Diệp Huyên run lên, trên đường người đến người đi, Tiêu Diệp lại làm ra hành động càn rỡ như vậy, không khỏi làm cho nàng mắc cở đỏ bừng cả mặt, nàng đẩy đẩy ngực Tiêu Diệp, bàn tay nhỏ bé lại mềm nhũn không có chút khí lực: “Chàng làm gì vậy… sẽ có người thấy.”
“Chúng ta về nhà,” Tiêu Diệp nhìn chăm chú vành tai khéo léo ửng hồng, hận không thể ngay bây giờ một ngụm nuốt vào… một ngụm hôn nàng, “Chọn xong rồi sao?” Thấy tầm mắt Diệp Huyên do dự giữa con thỏ và hồ ly, bàn tay to vung lên, “Đều mua hết, lão trượng, gói lại cho chúng ta.”
“Gấp cái gì.” Diệp Huyên còn muốn xem những món khác trong cửa hàng bán đồ chơi, Tiêu Diệp lại không chờ được.
hắn vén tóc mai bên tai Diệp Huyên qua, cuối cùng nhịn không được hôn lên má nàng: “Vội vã trở về làm nàng.”
Vào hậu viện, nam nhân liền đè Diệp Huyên lên vách tường, không kịp đợi hôn lên.
Biệt trang này là sản nghiệp của Tiêu Diệp ở thành Hoài An, Diệp Huyên không biết hắn trù tính đã bao lâu, sau khi hai người bọn họ giả chết rời khỏi kinh thành, Diệp Huyên kinh ngạc phát hiện, Tiêu Diệp lại có mấy chục sản nghiệp riêng trải rộng nam bắc. Ngoài hắn ra, không có ai biết được từ ngày hoàng đế bắt đầu lên ngôi, đã tìm đường rời khỏi hoàng cung. Những sản nghiệp riêng đó cộng lại cũng là mộtkhoảng tài sản khổng lồ, đủ để DiệpHuyên và hắn áo cơm không lo đến mấy đời.