metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) Có H - Quyển 5 Chương 1: Phương tây. đẩy ngã kỵ sĩ thần điện

  1. Metruyen
  2. Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) Có H
  3. Quyển 5 Chương 1: Phương tây. đẩy ngã kỵ sĩ thần điện
Prev
Next

Đồng hồ trên tường vang lên sáu tiếng chuông, tượng gỗ hình người dáng dấp kì dị từ trong hộp gỗ phần phật nhảy ra, cất giọng the thé kêu lên:”Đã đến giờ tan tầm rồi! Đã đến giờ tan tầm rồi!”

Từ trên cái bàn làm việc lung tung, lộn xộn lộ ra một cái đầu, đầu tóc rối bời, mái tóc vừa đen vừa dày rối thành một đoàn giống như một cụm rong biển, giữa mái tóc giống như rong biển đó, còn xiêu xiêu vẹo vẹo cắm một cái bút lông chim. Chủ nhân của cái đầu rút ra bút lông chim, đẩy lên gọng kính trượt xuống trên mũi. Dưới chiếc mũi khéo léo, tinh tế là đôi môi hồng như cánh hoa cùng với chiếc cằm nhu hòa, ngoại trừ mấy chỗ trên có lộ ra một chút, còn hơn phân nửa khuôn mặt của nàng đều bị che lấp dưới mái tóc dài.

Nàng vươn tay vuốt vuốt chiếc áo choàng pháp sư trên người, đội lên cái mũ vành rộng, dường như muốn đem cả người mình đều che lại, giống như một u hồn bay ra khỏi văn phòng.

Trên hành lang cực kì náo nhiệt, nhóm học sinh được tan học từ trong phòng học tuôn ra ào ào, tất cả đều mặc áo choàng pháp sư màu đen, trên cổ áo đeo một sợi dây dài phía dưới là huy hiệu trường hình mặt trời đỏ. Đây là

Đây là cách ăn mặc điển hình của học viện ma pháp Volantis, đây là học viện số một trên đại lục, mà chất lượng giáo sư ở Volantis cũng đứng hàng số một, có thể giảng bài ở học viện này, không ai không phải là pháp sư có trình độ ma pháp cao siêu.

Margaret chỉ mới mười tám tuổi đã là giáo sư hiện nay đang giữ chức phó khoa. Cho dù so sánh trong phạm vi toàn bộ đại lục, nàng cũng là thiên tài ma pháp hiếm có. Nhưng điều kì quái chính là, vị giáo sư thiên tài này đi trên hành lang, học sinh không những không tiến đến chào hỏi, mà ngược lại, giống như nhìn thầy quái vật, ai nấy đều tránh xa nàng. Nhưng Diệp Huyên lại không hề chú ý tới chuyện này, nàng vô cùng tập trung nhìn mặt đường dưới chân, cẩn thận để chồng sách ma pháp trên tay không bị rơi xuống.

Đi đến sân trong thì tốt rồi, nàng yên lặng tự khuyến khích mình, đến lúc đó nàng có thể sử dụng chú pháp để đống sách này bay lơ lửng trong không trung mà đem về. Tổng cộng có mười cuốn sách mỗi cuốn dày hơn sáu trăm trang, đây là toàn bộ số sách mà Margaret phải nghiên cứu hết trong tối nay.

Thiên phú chỉ là một phương diện, điều quan trọng là Margaret vô cùng say mê, cần cù trong việc nghiên cứu bùa chú, đây cũng là nguyên nhân nàng lấy được thành tựu như bây giờ. Đáng tiếc là trình độ lý thuyết của nàng thì đúng là có một không hai trên đại lục, nhưng điều này cũng không thay đổi được nàng là một pháp sư vô dụng trong chuyện thực hành.

Khi mới nhập vào người vị ma pháp sư trẻ tuổi này, Diệp Huyên vô cùng hưng phấn. Ma pháp có thể lên trời xuống đất, chém rồng diệt ma. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện vị ma pháp sư Margaret này đừng nói đến giết quái, ngay cả khi phóng ra một cái hỏa cầu sơ cấp cũng không trúng đích. Cho dù là khi nàng giảng bài trên lớp – đúng vậy, lớp bùa chú tuy phần nửa thời gian đều học kiến thức trong sách vở, nhưng ngẫu nhiên cũng cần thực hành – mà nàng trong lúc làm mẫu cho học sinh thường xuyên gây ra sự cố.
Đây cũng là nguyên nhân khiến học sinh sợ hãi nàng – ai mà biết được đến gần giáo sư có bị nguy hiểm gì hay không, hơn nữa, Margaret quanh năm mặc một cái áo choàng bụi bặm, khuôn mặt cũng không để lộ, cũng là nguyên nhân khiến nàng không được hoan nghênh.

Người ta nói nhìn cách ăn mặc này thì người cũng như vậy tính tình cổ quái, cho nên Margaret thật không may lại vừa vặn là nhân chứng sống cho đạo lý này. Lúc nhỏ nàng là đưa trẻ quái gở, nhu nhược tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tính cách lại mẫn cảm, u ám. Không giao thiệp với người khác, mỗi ngày trừ ăn cơm với ngủ ra thì nàng chỉ biết nghiên cứu ma pháp, một nữ nhân cổ quái như vậy, cho dù nàng đang ở tuổi xuân thì, cũng không có ai muốn tìm hiểu xem dưới mái tóc giống như rong biển đó là khuôn mặt như thế nào.

Nhưng Margaret không thèm để ý đến chuyện này. Cho dù nàng là một đại mỹ nhân, nàng cũng lười quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Điều duy nhất mà nàng coi trọng, thậm chí là si mê cũng chỉ có việc nghiên cứu ma pháp. Không đúng, còn có một thứ khác. Nói cho đúng thì đó là một người.

Bước ra khỏi cổng học viện, Diệp Huyên – bây giờ chúng ta nên gọi nàng là Margaret – vẫn như thường lệ thấy được cỗ xe ngựa xa hoa dừng ven đường. Khung xe được mạ vàng, trên thân xe có hình điêu khắc của một con sư tử đang rống giận bởm đỏ thân được mạ vàng, đây là biểu tượng của gia tộc Farman. Trên đại lục này, gần như ai cũng biết biểu tượng đại biểu cho gia tộc này là con sư tử.

Dưới ánh mắt hâm mộ của người đi đường, Margaret bước lên xe ngựa.

Học viện Volantis nằm ở phía bắc thành Damon, mà đích đến của chiếc xe ngựa này là phía nam. Xuyên qua đường cái nhốn nhái, càng đi tới phía nam, người xe đi lại trên đường càng ít. Bởi vì thành nam là khu thành của giới quý tộc, chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có khả năng sống ở đây. Gia tộc Farman chiếm khu đất lớn nhất trong thành nam, vài tòa nhà nối liền nhau vừa cổ kính vừa thanh nhã, xuyên qua cổng lớn lại có thêm một tầng kết giới ma pháp ngăn cản toàn bộ những ánh mắt tò mò bên ngoài. Tòa nhà xa hoa như vậy cũng chỉ là một trong số những biệt viên của gia tộc Farman sở hữu trong thành Damon.

Lúc này, xe ngựa dừng lại trước đại sảnh. Margaret thở dài một hơi, lại kéo kéo áo choàng theo bản năng, đáng tiếc là cho dù nàng có sửa sang lại như thế nào thì chiếc áo choàng quanh năm dính đầy hóa chất cùng với mực nước vẫn lôi thôi, xấu xí như cũ, đứng trước tòa nhà hoa lệ này lại càng không xứng.

Không chỉ một thân quần áo này, cả người Margaret, cũng đều không xứng với nơi này. Trong sân viện, người làm vườn đi qua đi lại, quản gia, nữ hầu đứng trước cửa cung nghênh nàng, thậm chí đến cả người phu xe này, cũng không phải là người cùng một thế giới với nàng. Cho dù trên mặt họ đều lộ ra nụ cười kính cẩn nghe theo, nhưng Margaret biết, bọn họ phục tùng mình, chỉ là vì cũng chỉ vì danh phận của nàng.

“Phu nhân.” Nam quản gia Carson tiên sinh, hướng về phía Margaret cúi người cung kính, “Hoan nghênh ngài về nhà.”

  “Ừ.” Margaret hàm hồ trả lời hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

Thanh âm của nàng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nên chẳng có ai nghe được câu trả lời của nàng, mà Carson tiên sinh cũng không thèm để ý đến vị phu nhân quái gở này có đáp lời mình hay không. Thân là một quản gia đạt yêu cầu, chức trách của hắn là toàn tâm toàn ý hầu hạ thiếu gia với vợ của ngài, một ngày thiếu gia chưa ly hôn với phu nhân thì cho dù vị phu nhân này từ trên xuống dưới không có chỗ nào phù hợp tiêu chuẩn của quý tộc, hắn cũng không để lộ ra một chút ý tứ khinh thường nào. Đây là điều mà trong lòng tất cả những người ở đây đều biết rõ, mà Margaret cũng hiểu được điều này.

Nàng có thể gả cho chồng của mình bây giờ là người thừa kế của gia tộc Farman, Công tước Marbran, và cũng là người đứng đầu của đoàn Kỵ sĩ Thần Điện Alex Cory Farman tiên sinh, cũng là do gia tộc an bài. Tuy gia tộc Aronwood cũng là quý tộc, nhưng so về quyền thế thì vẫn thua kém gia tộc Farman. Hơn nữa Margaret là con của vợ bé, tính tình lại cổ quái, Alex có bị mù mắt cũng không coi trọng nàng, càng không nói đến chuyện chồng của nàng được người ta ái mộ nhiều như thế nào.

Cao lớn tuấn lãng, phong độ có thừa, tuy tính cách có phần cứng nhắc, lạnh lùng nhưng như vậy lại càng khiến hắn trở nên nổi bật đúng chuẩn kim cương Vương lão ngũ, ngay cả công chúa của quốc vương cũng từng có ý tứ muốn gả cho hắn. Margaret sâu sắc cảm thấy rằng một ngày nào đó nàng sẽ bị ánh mắt ghen ghét của mấy nữ nhân này giết chết, nguyên nhân chính là nàng gả cho Alex.

Thở dài trong lòng một hơi, Margaret chậm rãi, thong thả đi vào phòng ngủ. Nghe thấy tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, trong lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ hôm nay Alex ở nhà? Nghĩ đến nam nhân kia lúc này đang ở trong phòng, ngay đến chân nàng cũng bắt đầu cảm thấy đứng không nổi.

Áy náy, e ngại, bất an… Còn có mấy phần mê luyến, đây chính là những tình cảm đối với chồng của mình mà Margaret giấu trong lòng. Nàng thầm mếm Alex năm năm, từ năm mười ba tuổi cho đến tận bây giờ. Hai người họ có thể xem như là lớn lên cùng nhau, tuy rằng phần lớn thời gian là Alex ở cùng với anh trai nàng, còn Margaret thì trốn trong góc phòng nhìn trộm hắn.
Theo lý thuyết, Margaret đã kết hôn với Alex, nhưng tại sao vẫn cần Diệp Huyên đến để hoàn thành nhiệm vụ công chiếm đây? Bởi vì Margaret nghĩ Alex không yêu mình. Hai người kết hôn đã nửa năm, thời gian ở chung ít ỏi đến mức có thể đếm được, ngay đến chuyện làm tình cũng chỉ mới năm lần.

Một nam nhân bình thường không muốn làm tình với người vợ hợp pháp của mình, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ hắn đối với vợ của mình không có hứng thú. Nàng giống như đang tự ngược đãi chính mình, khi Alex cư xử thân mật với Margaret, Margaret lại cảm thấy sợ hãi. Nàng khát vọng Alex yêu mình, nhưng lại bởi vì bản thân gây trở ngại cho tiền đồ của Alex mà áy náy trong lòng, hơn nữa nàng vốn dĩ không biết cách giao tiếp với người khác, cuộc sống hôn nhân của hai người vốn đã không vui vẻ nay càng thêm ảm đạm.

Thậm chí nàng còn sợ hãi khi nhìn thấy Alex, mà hắn bởi vì chức trách nên phải đóng trú lâu ngày trong đoàn kỵ sĩ, đây cũng là thời gian Margaret cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Người hầu trong nhà trừ khi thật cần thiết mới tiếp xúc với nàng, mà nàng cũng không có bạn bè thân thiết, nhưng ngốc một mình như thế nàng lại cảm thấy tự tại.

Lúc này, nàng phát hiện chồng mình đã một thời gian dài không về nhà nay lại trở về, ý nghĩ nhảy ra đầu tiên trong đầu nàng lại là chạy trốn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, dù sao đi nữa nàng muốn chạy cũng không có nơi khác để đi.

Lo sợ bất an địa đứng ở tại chỗ, tố chất thần kinh giống nhau địa dắt trên người đích áo choàng. Sau một lát, trong phòng tắm đích tiếng nước ngừng. Đẩy cửa ra, nam nhân thân ảnh cao lớn càng ngày càng rõ ràng, hắn xuyên qua lối đi nhỏ, như là chú ý tới đứng ở cạnh cửa đích thê tử, vì thế đã đi tới.

Margaret kinh ngạc nhìn hắn một thân trần trụi đi đến trước mặt nàng!  

Prev
Next

Bình luận cho chương "Quyển 5 Chương 1: Phương tây. đẩy ngã kỵ sĩ thần điện"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz