An An Của Anh - Chương 9 Cố tình đi theo
Vài ngày sau đó, công ty cử Hạ An đi phỏng vấn một ngôi làng nhỏ ở vùng núi phía Bắc. Biết rằng nơi đó không được phát triển như thành phố nên khá khó khăn cho một cô gái nhỏ như cô, nhưng không sao, cô lại cảm thấy khá thú vị. Có điều cô nào dám nói với ba mẹ và anh trai là cô đi đến đó, chắc chắn họ sẽ không cho đi.
Thế là Hạ An quyết định nói dối là công ty cho đi du lịch ở một chỗ khác. Cũng may họ không nghi ngờ gì. Cho nên hiện tại cô đã có mặt ở nơi này.
Tuy nơi này không phát triển phồn hoa nhưng được cái lại rất đẹp, không khí lại trong lành, làm một chuyến nghỉ dưỡng thì thật tuyệt vời. Nhưng thôi tạm gác lại chuyện đó, cô đến đây là vì công việc. Nơi cô đang đứng chỉ là ngoài rìa thôi. Muốn đến được ngôi làng kia phải đi một quãng khá xa nữa.
Do là đường núi nên có chút nguy hiểm và ghồ ghề. Cũng may chỗ này hằng ngày đến có một chuyến xe đến ngôi làng kia. Chứ không chắc cô chỉ có nước đi về.
Hạ An đợi mãi cũng thấy xe đến, cô vui vẻ bước lên xe dưới sự hướng dẫn của bác tài xế, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế gần cuối. Do vừa đáp máy bay, bắt xe đến chỗ này rồi lại lên chuyến xe này nên cô có chút mệt mỏi. Trong khi chờ đợi xe chạy, cô hơi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
Bên cạnh Hạ An là chỗ trống, bỗng có người ngồi xuống, cô giật mình mở mắt nhìn. Nếu là người bình thường thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng lại là người quen, đã thế còn là người cô không muốn gặp nhất lúc này nữa chứ.
Hoàng Thiên thấy cô nhìn mình cũng nở nụ cười đáp lại cô, anh rất tự nhiên ngồi xuống. Cô lúc này thu lại ánh nhìn, mày nhíu lại có vẻ không vui nói.
– Sao anh lại ở đây?
Hoàng Thiên không để ý lắm đến thái độ không mấy thân thiện của Hạ An, anh bình thản đáp lại.
– Tại sao anh lại không được ở đây?
Hạ An biết anh là đang giỡn mặt với mình liền không vui, mặc kệ là anh đến đây là vì điều gì, cô chẳng thèm quan tâm nữa. Điều hiện tại cô quan tâm chính là không muốn ngồi cùng anh. Thế là cô đứng dậy định chuyển chỗ khác ngồi, nhưng người đã ngồi kín hết.
Chiếc xe này chỉ khoảng 16 chỗ, lúc cô lên thì vẫn còn trống rất nhiều, nhưng giờ thì đã được ngồi kín. Hạ an đành bất lực ngồi lại chỗ của mình. Thôi thì kệ, đành chịu vậy.
Cô chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, lấy tai nghe đeo vào tai, sau đó mở nhạc lên, quay mặt ra cửa sổ xe, nhắm mắt lại ngủ. Hoàng Thiên thì nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cô. Khi thấy cô chẳng thèm quan tâm đến anh thì trong lòng có chút khó chịu.
Tuy nhiên nhìn cô gái bên cạnh lại thấy giống như giận dỗi hơn là chán ghét anh. Bỗng cảm thấy dáng vẻ giận dỗi này hệt như lúc trước anh hay trêu cô rồi bị cô giận, chỉ là chưa bao giờ anh dỗ cô.
Cô gái nhỏ này tuy đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, cũng cứng rắn và tuyệt tình hơn. Nhưng vẫn có thể nhận ra tính cách của cô cũng không thay đổi gì nhiều.
Việc anh có mặt ở đây cũng chẳng phải là trùng hợp gì. Thật ra anh vừa nghe tin cô đi công tác ở chỗ này liền lo lắng bỏ công việc chạy theo cô. Anh cũng không hiểu công ty cô nghĩ gì mà lại cử một cô gái đến một nơi hẻo lánh thế này, đã vậy cô biết mà cũng đồng ý nữa chứ. Biết rằng mình chẳng có quyền ngăn cản cô, nên đành đi theo bảo vệ thôi.