An An Của Anh - Chương 10 Là không thích nhưng vẫn không kiềm được muốn quan tâm
Trước lúc đi ngủ, Hạ An đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được quyết định. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, thế nên cô liền nói với Hoàng Thiên ngủ dưới đất, còn cô thì ngủ trên giường, cô cho anh cái chăn luôn. Dù sao chắc cũng không lạnh đâu, có lạnh thì lấy áo khoác đắp là được.
Nghe Hạ An đề nghị thế, anh cũng không nói gì liền đồng ý nghe theo. Thế là cả hai một người nằm trên một người nằm dưới đi vào giấc ngủ.
Đến giữa đêm, không biết vì sao tự dưng nhiệt độ giảm xuống rất thấp. Hạ An cũng bị đánh thức bởi cơn lạnh, tuy đã có áo khoác nhưng thực sự vẫn rất lạnh, ước gì bây giờ có một cái chăn thật ấm thì tốt biết mấy. Hạ An ráng chịu đựng cơn lạnh nhắm mắt ngủ, nhưng không tài nào ngủ được.
Lúc này cô ngó xuống xem Hoàng Thiên. Cô hú hồn khi anh mở mắt nhìn cô, Hạ An hơi sợ lắp bắp nói.
– Sao…sao anh chưa ngủ nữa?
Hoàng Thiên vẫn nhìn cô, bình thản lên tiếng.
– Sao em cũng chưa ngủ?
Hạ An hơi ngượng ngùng đáp.
– Lạnh quá, không ngủ được.
Nghe vậy anh chỉ cười khẽ rồi ngồi lên đưa chăn cho cô nói.
– Em đắp đi.
Cô ngạc nhiên có chút lững lự nhận lấy rồi nói.
– Anh không lạnh sao?
Anh không trả lời mà lại cười rồi gật đầu, cô khó hiểu hỏi, gật đầu vậy là có hay không, nhưng khi nhìn anh tay có chút run rẩy thì cô liền có đáp án.
Hạ An bỗng dưng lại hỏi.
– Anh cũng lạnh, sao lại đưa chăn cho tôi.
Hoàng Thiên nhìn Hạ An sau đó thản nhiên đáp.
– Thì em nói em lạnh mà.
Ngừng một lát anh đột nhiên nở nụ cười đắc ý, cố ý hỏi.
– Em là đang lo cho anh sao?
Vì trong phòng rất tối nên cô không thể nhìn ra biểu cảm của anh, chỉ thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên. Sau đó, nghe giọng điệu trêu chọc của anh, sự cảm động của cô vì hành động nhường chăn cho cô liền biến mất. Cô không thèm quan tâm là anh lạnh hay không nữa, cầm lấy chăn đắp lên tiếp tục ngủ.
Lúc này đã có chăn đắp không lạnh nữa nhưng sao vẫn chẳng thể ngủ, trong đầu lại suy nghĩ lỡ anh vì lạnh mà ốm thì sao, cô lại có chút xót.
Hạ An thở dài một hơi, cuối cùng ngồi dậy nói.
– Anh lên đây ngủ đi. Nằm đó nhỡ bị cẳm lạnh tôi sẽ không lo cho anh đâu.
Hạ An vừa nói dứt câu, liền thấy gương mặt đẹp trai của anh nhú lên, sau đó là cả thân hình kia nằm trên giường kéo chắp lên đắp ngon lành, đã thế cười cười cái kiểu lưu manh thế kia. Do là lúc này gần sát bên nhau lại ngay chỗ anh trăng rọi vào, cô mới thấy rõ ràng khuông mặt và biểu cảm của anh, có lẽ cái nhếch miệng vừa nãy cũng là một nụ cười đắc ý.
Nhìn chàng trai gian manh mày, cô cũng chẳng biết nên làm gì. Lời đề nghị là cô nói ra, thôi thì kệ vậy.
Đằng nào có anh đi theo cô cũng đỡ sợ hơn. Hạ An nằm xuống bên cạnh, đắp chăn lên nhắm mắt ngủ. Không biết vì sao đối với người này cô rất an tâm anh sẽ không làm hại cô.