metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ai Đã Ăn Mất Quả Dâu Cuối Cùng Của Tôi Rồi? - Cát Ân - XVII

  1. Metruyen
  2. Ai Đã Ăn Mất Quả Dâu Cuối Cùng Của Tôi Rồi? - Cát Ân
  3. XVII
Prev
Next

Có tiếng gõ cửa vào khoảng 10 giờ tối khi Linh Lan đã uống đến chai soju thứ tư trong ngày. Trong căn phòng chập choạng tối chỉ được soi sáng bằng ánh trăng và ánh đèn hắt vào từ khu đô thị bên bờ biển, em vẫn ngồi trên ghế cạnh cửa sổ như bao ngày, đôi mắt trống rỗng kiệt quệ dõi về một khoảng không vô định giữa biển cả và bầu trời, không mảy may có ý định đáp lời thứ âm thanh phiền phức ấy.

Lại có tiếng gõ cửa, vẫn cái nhịp đều đều không vội vàng cũng chẳng hối thúc. Lần này, một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên kia cánh cửa.

– Linh Lan, chú Patrick đây.

Chú…

Chú đến rồi sao?

Chú đến thật ư?

Em tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi người kia lại cất lời:

– Chú sẽ ở phòng 603. Khi nào cháu muốn gặp thì cứ đến tìm chú nhé.

Em mặc vội chiếc áo khoác ren bên ngoài váy ngủ mùa hè trắng mỏng, lập tức mở cửa và ôm chầm lấy đối phương. Vẫn là mùi xạ hương xen lẫn hoa lê tươi và hương hoa hồng nồng đậm, nhưng hôm nay, mùi nước hoa ấy đã bị lấn át bởi mùi bụi và mùi máy lạnh thường có ở những người đã di chuyển bằng phương tiện kín trong một chuyến hành trình rất dài.

Khóe mắt em cay không kiềm được những giọt nước rơi xuống. Em gọi tên chú, như thể cái tên ấy chất chứa toàn bộ những nỗi đau đớn suốt thời gian qua không thể nói thành lời.

– Chú!

– Chú Patrick!

– Chú ơi!

– Cháu đã tưởng là chú sẽ không đến!

Thanh âm đứa trẻ ấy nghẹn ngào và ngắt quãng đến nhói lòng.

– Ừ, có chú đây rồi.

Chú ôm chặt lấy em, áp má lên mái tóc dài có mùi men rượu và mùi dầu gội hương trà đào, bao bọc lấy em trong vòng tay mình, để em không còn cô độc, để em thấy rằng chú vẫn bên cạnh em cho dù có chuyện gì đi nữa.

Và chú thầm cảm ơn Chúa đã mang em trở về trong hình hài lành lặn. Suốt thời gian qua không một giây phút nào chú ngừng lo lắng cho em. Chú sợ em làm chuyện dại dột. Chú sợ em sẽ bỏ lại thế gian này mà ra đi. Nhưng thật tạ ơn Chúa, người đã thay chú bảo vệ em, để giờ đây em ở đây, trước mắt chú, dựa vào chú, lột bỏ lớp mặt nạ vui tươi em đã luôn gầy dựng trước tất cả mọi người.

Tiếng nức nở của em bao trùm lối đi yên ắng, mãi cho đến khi em kiệt quệ và ngã vào lồng ngực chú. Chú bế em về giường, đắp chăn cho em, mở đèn ngủ và kéo rèm che cửa sổ, để mặt trời sớm mai sẽ không làm phiền giấc ngủ của em, rồi chú bỏ cái túi giấy chú đã mua trên phố đi bộ ở bãi biển vào tủ lạnh trước khi rời đi. Nhưng chú đã không thể bước tiếp.

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn giữ lấy bàn tay chú thô ráp, em dụi mắt và nhìn chú.

– Chú đi ạ?

Chú ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười và xoa đầu em như xoa đầu con Cacahuète.

– Ừ. Ngủ đi nhé.

Prev
Next

Bình luận cho chương "XVII"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz