Ai Đã Ăn Mất Quả Dâu Cuối Cùng Của Tôi Rồi? - Cát Ân - XII
Gần trưa hôm sau chú Patrick mới đủ tỉnh táo để ngồi dậy đi rửa mặt. Bước ra khỏi cửa phòng ngủ chú phải dụi mắt vài lần vì căn nhà trở nên gọn gẽ một cách lạ thường.
Linh Lan đã thay lại chiếc áo hoodie màu xám tro, tóc đuôi ngựa thắt bím kiểu năng động. Ban sáng em vừa mua một chậu thạch thảo và một chậu tường vi từ người bán cây kiểng dạo khi người đó lái xe tải con ngang dưới phố, và giờ em đang xắn tay nhổ bỏ đống cây héo để sang hoa vào cái chậu đẹp hơn.
Thấy chú đã dậy, em cười toe toét với chú rồi hỏi chú muốn ăn sáng không. Trong lúc chú đang đánh răng, em vào bếp chiên hai quả trứng, nướng hai lát bánh mì và một thanh xúc xích xông khói mua vội ở cửa hàng tạp hoá nơi góc phố. Trong tủ lạnh toàn đồ quá hạn sử dụng, đến khay cải chíp cũng đã úa vàng và chẳng còn gì có thể ăn được trừ trứng và một chai tương cà gần chạm đáy.
– Sao cháu vẫn còn ở đây?
– Mãi dọn dẹp nên cháu quên mất – Em ngồi xuống ghế đối diện sau khi rót cho chú cốc nước cam đóng hộp.
Chú đánh mắt nhìn căn phòng rồi lại nhìn em vẻ dò xét. Chú không hỏi vì sao em lại làm thế mà chỉ đổi chủ đề.
– Đã đỡ sốt chưa?
– Vâng, cũng tạm.
– Nếu khỏe hơn rồi thì về đi kẻo mẹ lo.
– Mẹ sẽ hỏi cháu đi đâu cả đêm đấy – Em bảo – Cháu nói là đã ở nhà chú được không?
– Vậy thì bảo cô chú đi du lịch nhưng ống nước bị vỡ nên nhờ cháu sang xem thế nào.
Em vốn định trêu chú nhưng lời gợi ý đó khiến em không thể nào hiểu nổi. Em nhìn vào mắt chú, đôi mắt đang dán vào đĩa đồ ăn chỉ muốn gấp gáp tống vào miệng cho xong.
– Chú lại định giấu chuyện ấy đến bao giờ? Cô Anette không phải người bình thường. Chú nghĩ là mẹ cháu sẽ không nghe loáng thoáng ở đâu đó sao?
Miếng bánh mì khựng lại vài giây trước khi chui vào miệng, rồi nhanh như chớp phần còn lại của bữa ăn cũng chui vào má bên kia.
– Nếu cháu xong rồi thì về đi. Lát nữa chú còn có việc phải ra ngoài.
– Chú! – Em bắt đầu bực mình – Lẽ ra cháu phải hỏi từ tối qua rồi nhưng cháu đã gắng nhịn vì cháu nghĩ chú sẽ tự chia sẻ khi chú tỉnh táo hơn. Nhưng rõ ràng là chú có định nói đâu! Đã 3 năm rồi! 3 năm rồi mà chú vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt hay sao? Chú xem cháu là gì? Có còn là bạn của chú không? Chú không tin tưởng cháu đến mức giấu nhẹm chuyện quan trọng như vậy à?
Chú Patrick ra vẻ bình tỉnh uống cốc nước cam, nhưng tay chú run và chính chú cũng biết điều đó. Thế là chú bỏ cốc nước cam xuống khi chỉ vừa hớp một ngụm và đặt bàn tay đó lên vai em.
– Nghe này, chú đã định kể, thật đấy. Nhưng sự việc bố mẹ cháu xảy đến bất ngờ quá, và với tình trạng của cháu chú không thể bắt cháu gánh thêm mối bận tâm nào nữa. Ngay cả việc cô ấy có người khác là điều không thể tránh khỏi, chú cũng đã đoán được từ đầu. Chú xin lỗi. Chú không nghĩ việc riêng của mình khiến cháu lo lắng đến thế.