Ai Đã Ăn Mất Quả Dâu Cuối Cùng Của Tôi Rồi? - Cát Ân - VIII
Linh Lan và chú Patrick bước vào tòa nhà văn phòng luật Favre et Tremblay vào lúc 8 giờ 30 phút tối. Khu hành chính đã tắt đèn đóng cửa, chỉ còn lối vào khu tiếp khách và quầy bar vẫn còn sáng đèn. Cô Bachelot ở quầy lễ tân hướng dẫn hai chú cháu đến phòng tiếp khách số 5.
Khi bước đi trên hành lang dẫn đến phòng tiếp khách, Linh Lan có một cảm giác kỳ lạ. Tổng thể lối đi là một màu xanh dương kết hợp cùng đèn tường vàng dịu khiến tâm trạng em được khuây khỏa và nhẹ nhàng đi rất nhiều. Em quên hết sạch những lời trách móc đã soạn sẵn trong đầu, chỉ còn lại những hình ảnh ấm cúng thường nhật của một nhà ba người tràn đầy hạnh phúc. Nhưng, khi chú Patrick đẩy cửa, toàn bộ căn phòng sáng choang ập vào mắt em, bỗng chốc xóa sạch mọi niềm hân hoan nơi đáy mắt.
Bố và mẹ đang ngồi đối diện trên hai chiếc bàn đen kiểu phòng họp. Trước mặt mỗi người là một tách cà phê, một đống giấy tờ kẹp trong bìa tài liệu màu đen, một hộp khăn giấy và rất nhiều cục giấy đã qua sử dụng ở phía mẹ.
Trông thấy em, mẹ liền giơ hai tay để chào mừng em về với mẹ. Khuôn mặt mẹ tươi cười, nhưng mắt mẹ đỏ hoe. Em hỏi mẹ sao thế? Có bị đau ở đâu không? Nhưng mẹ chỉ lắc đầu xoa bàn tay thanh mảnh của em trong đôi bàn tay đã có dấu hiệu sần sùi vì tuổi tác.
Phía bên kia, khuôn mặt bố cũng có vẻ tối đi nhiều. Chú Patrick đến ngồi cạnh bố, khẽ vỗ lên vai bố vài cái để khích lệ tinh thần. Bố trả lời câu hỏi bố mẹ đã đi đâu mà không liên lạc với em bằng câu nói quen thuộc “Có gì đâu!”, nhưng em chờ mãi mà bố chẳng nói tiếp vế sau “Bố mẹ đi một tý lại về nhà ngay ý mà.”
Bởi vì, làm gì còn vế sau nữa.
Mẹ định nói gì đó, nhưng bố bảo hãy để bố đóng nốt vai phản diện này. Và rồi bố bảo, bằng một giọng nhẹ nhàng và từ tốn.
.
.
.
.
.
“Bố mẹ ly hôn rồi.”