Ai Đã Ăn Mất Quả Dâu Cuối Cùng Của Tôi Rồi? - Cát Ân - IX
Linh Lan mười chín tuổi, chìm đắm trong tiệc tùng, rượu chè và thuốc lá.
Bố có vợ mới là một bà chị vừa hoàn thành bậc thạc sĩ tại trường đại học nơi bố làm việc. Chị ta trẻ hơn mẹ, dáng đẹp hơn mẹ, gu ăn mặc trẻ trung, giọng nói dịu dàng, tóm lại là một phiên bản y như sao chép mẹ thời còn trẻ. Vậy mà bố vẫn chọn ly hôn.
Mẹ nói bố không ngoại tình, chỉ là bố đã tìm được người mà ông ấy thật lòng yêu, và khi thời điểm đó đến, bố mẹ đã hứa rằng sẽ chia tay trong êm đẹp. Nghe như một trò lố bịch! Gia đình kiểu gì mà lại đồng ý ly hôn với cái lý do không thể hãm lờ hơn như thế!
Hóa ra bố mẹ cưới nhau không phải vì họ yêu nhau. Một đôi bạn thân đồng ý thành đôi dưới sự thúc ép của hai bên gia đình vì đã đến tuổi dựng vợ gả chồng mà vẫn chưa có đối tượng phù hợp, họ đến với nhau theo nguyên tắc hòa hợp và tôn trọng: không ngoại tình, không cãi vả, không nói lời tổn thương, tương kính cha mẹ đôi bên, cùng nhau phấn đấu xây dựng một gia đình hạnh phúc mà vẫn giữ nền tảng sự nghiệp vững chắc. Quả là một cuộc hôn nhân mà bao người mơ ước. Quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nực cười!
Sau khi ly hôn, bố chỉ ở nhà hai ngày để đóng gói đồ đạc rồi rời đi hẳn. Chẳng biết lúc đó bố đã ở với người phụ nữ kia chưa. Nhưng quan tâm làm cái đết gì, vì bố chẳng còn là “bố khổng lồ”, người chồng tài giỏi đảm đang yêu thương gia đình của mẹ nữa.
Mẹ vẫn ra vẻ bình thường như mọi ngày, vẫn đi làm, vẫn xem ti vi khi có thời gian rảnh vào buổi tối. Căn nhà trống trải buộc mẹ phải học cách nấu ăn cho bản thân khi không có em ở nhà, nhưng dần dà mẹ cũng chẳng còn nấu nữa, thay vào đó là những buổi họp hành và gặp mặt khách hàng ngày càng thường xuyên, và rồi cũng đến ngày những cái nồi chất đống trong tủ bếp bám dày bụi một lớp.
Thỉnh thoảng bố vẫn ghé thăm em và mẹ. Em thấy phiền, và đó là lý do em dọn ra ở riêng để không phải chạm mặt bố. Nhưng đó là bề nổi của một tảng băng chìm. Em không thể nào chịu đựng nổi những giọt nước mắt lặng thầm của mẹ khi đêm xuống, điều đó khiến trái tim em tan nát, khiến mọi ký ức về những tháng ngày hạnh phúc trong em bị nghiền vụn như chiếc ô tô cũ người ta vứt trong bãi phế liệu. Mãi mãi nát tươm. Mãi mãi không còn sử dụng được nữa.