[Abo] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn Chính Văn) - Chương 13 (chuyện cũ)
Edit: Hy
Vui lòng không reup, không chuyển ver
________________________
Chương 13 (chuyện cũ)
Cận Hành nói muốn mua một bình hoa, Lục Dịch Khanh chọn tới chọn lui, cuối cùng lựa được một bình thủy tinh trong suốt, hoa văn đơn giản, cắm loại hoa gì cũng đẹp. Anh cảm thất Cận Hành nhất định cũng sẽ thích, duỗi tay chuẩn bị lấy bình hoa từ kệ hàng xuống, di động lại vang lên. Lục Dịch Khanh cài nhạc chuông riêng cho Cận Hành, bởi vậy chỉ cần nghe tiếng chuông là biết hắn gọi, nhấc máy liền nói: “A Hành, em chọn được một bình hoa thủy tinh, thân bình phình to ra, giống giống mấy chiếc bình người ta hay dùng để đựng rượu thời cổ đại ấy, anh có thích hay không? Nếu thích thì để em mua về.”
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, thẳng đến khi Lục Dịch Khanh cảm thấy là lạ kêu một tiếng: “A Hành??”
“Đừng mua, anh không cần nữa.” Thanh âm khàn khàn của Cận Hành từ trong điện thoại truyền đến.
“Không thích sao? Vậy để em lựa cái khác, ở đây còn có rất nhiều mẫu…”
“Tôi bảo đừng mua! Nghe không hiểu sao?”
Lục Dịch Khanh bị ngữ khí Cận Hành dọa sợ, thật cẩn thận hỏi: “Anh làm sao vậy? Tức giận à?” Anh nghi hoặc: “Là em làm gì sai sao?”
“Anh của em tới gặp tôi.”
“Anh ấy gặp anh sao? Sao lại muốn gặp anh? Anh ấy hiện tại đang ở cạnh anh hả?” Lục Dịch Khanh khẩn trương hỏi: “Ảnh nói gì với anh rồi?”
“Anh ta và tôi làm một giao dịch” Tay trái Cận Hành đặt trên bàn chậm rãi nắm lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần tôi đồng ý giải trừ hôn ước, thì sẽ được đền bù một số tiền thỏa đáng.”
Lục Dịch Khanh gấp đến độ nói cũng không xong: “Anh đừng nghe ảnh nói bậy! Hai người đang ở đâu? Em hiện tại chạy đến đó với anh! A Hành, không cần giải trừ hôn ước, đó không phải là ý của em!”
“Tôi biết.” Ánh mắt Cận Hành dừng trên chữ ký của mình: “Nhưng mà, tôi đồng ý rồi.”
“Giữa 100 vạn và em, hiện tại tôi cần cái trước hơn.”
Tay Lục Dịch Khanh buông lỏng, bình hoa trên giá lập tức rơi xuống đất, vỡ tan.
Cận Hành ở đầu kia áy náy nói với anh: “Không có ai bức tôi cả, anh em chỉ cho tôi một lựa chọn, với tôi thì giao dịch này rất tốt, tôi tự mình quyết định như vậy, không liên quan đến người khác.”
“Em cũng không cần nghĩ tốt cho tôi, việc tôi không muốn thì không ai có thể ép tôi làm, đều là tôi tự nguyện.”
“Em cũng biết, tôi đã từng sống một cuộc sống sung sướng. Tôi có thể không có quyền thế, nhưng thật sự không thể không có tiền, loại nghèo khổ này tôi chịu đủ rồi. Ban đầu là vạn bất đắc dĩ phải chịu đựng, hiện tại có thể lựa chọn, đương nhiên là tôi vẫn thích chọn tiền hơn. Nói thật với em, mỗi ngày đều phải đi công trường bán sức kiếm tiền, tôi thật sự rất mệt rất khó chịu. Em cũng không đành lòng nhìn tôi vất vả mỗi ngày như vậy, đúng không?”