metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 95: Cỏ

  1. Metruyen
  2. 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
  3. Chương 95: Cỏ
Prev
Next

Lúc Đường Hoan “tỉnh” lại, sắc trời đã tối.

Nàng mở mắt ra, thấy Tống Mạch đứng ở xa xa, quỳ trước người là tám hộ vệ lấy Chu Dật cầm đầu.

Bọn họ còn ở trên thảo nguyên, ở thượng du Bạch Hà. Sau khi Tống Mạch cứu nàng, bắt lấy kẻ có quan hàm cao nhất trong số những tướng sĩ Hung Nô còn sót lại kia, lệnh cho y dẫn mọi người trở về Thanh thành, một là quy hàng, một là báo tin cho mười sáu hộ vệ, kẻ không phục, chết. Đám Hung Nô này nơi nào từng nhìn thấy võ công có thể bay như vậy? Gan vốn đã bị Trấn Bắc tướng quân dọa vỡ cũng sắp vỡ thành mảnh vụn rồi, cũng không sinh ra bất kỳ tâm tư chống lại nữa, chật vật mà đi.

Sau đó, Tống Mạch ôm nàng tới bờ sông. Hắn dịu dàng lau mặt cho nàng, lau xong rồi, tự mình đi ra lòng sông giặt quần áo tắm rửa.

Hắn đi rồi, trái tim của Đường Hoan mới xem như trở xuống chỗ cũ.

May mắn may mắn, Tống Mạch chỉ là chả hiểu ra sao cả tự dưng khôi phục được nội lực khinh công, cũng không có nhớ lại thân phận trước khi nhập mộng.

Nàng giả bộ bất tỉnh, đương nhiên không hỏi tới hắn, nhưng loại chuyện này cũng không cần hỏi, theo thái độ của hắn đối với nàng có thể đoán được.

Nhìn một lát, nàng khoanh chân ngồi dậy, thoải mái nhìn bọn họ. Nàng nhìn thấy Tống Mạch quay đầu nhìn nàng, sau đó không biết lại nói gì đó, tám người Chu Dật liền chỉnh tề đứng dậy, lên ngựa rời đi.

Tống Mạch đi về phía nàng.

Đường Hoan nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, cho đến khi nàng có thể thấy rõ dịu dàng trong mắt hắn, nàng mới yên tâm lớn mật tiếp tục ngây ngốc nhìn hắn.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Tống Mạch ngồi vào bên cạnh nàng, ôm nàng lên trên đùi, động tác vô cùng thân thiết tự nhiên.

Đường Hoan ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn mặt hắn: “Tướng quân, ta … ta nhảy xuống sau đó, dường như thấy ngươi bay lên, đây, đây không phải nằm mơ chứ?”

“Không phải.” Trên mặt Tống Mạch cũng lộ ra một tia mê mang, cằm dán vào trán nàng thì thào nói nhỏ: “Ta cũng không biết là vì sao. Khi đó ta thấy nàng nhảy xuống, chỉ muốn đỡ được nàng, suy nghĩ vừa trỗi dậy trong đầu liền hiện ra một ít hình ảnh đã qua trong giấc mộng trước kia, tiếp theo…”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, hắn không khỏi ôm chặt lấy nàng, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng…

Tống Mạch biết, hắn như vậy nhất định không bình thường, nhớ lại mấy đời trước đứt đoạn như trước, tự hắn lĩnh ngộ chiêu thức võ công, tất cả cũng cần một lời giải thích. Nhưng hắn vắt hết óc cũng không suy nghĩ được rõ ràng, đành phải tạm thời mặc nó đi, dù sao đối với hắn cũng không có hại. Vả lại trước mắt là quan trọng nhất, là vui vẻ cùng nàng trong năm ngày cuối cùng này.

Bắt đầu từ một khắc nàng nhảy xuống kia, hắn đã tin nàng.

Nàng là nữ quỷ, nàng không nhớ rõ mấy đời trước, nhưng nàng nhất định thích hắn, người nàng muốn tìm kia cũng là hắn. Năm ngày sau, chờ nàng gặp quỷ sai khôi phục trí nhớ, hắn sẽ hỏi nàng thật kỹ. Mặc kệ trước kia nàng “câu” hắn xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần sau đó tình cảm của nàng với hắn đều là thật, hắn có thể tha thứ cho nàng lừa gạt lúc đầu. Nếu hắn không vào được hoàng tuyền, không thể theo cùng nàng đi gặp quỷ sai, hắn sẽ ở kiếp sau chờ nàng, khi đó nàng nhớ được hắn thì hỏi, nàng không nhớ được, hắn cũng không chấp nhất nữa cho qua, chỉ vui vẻ sống cùng nàng.

Thấy hắn hoàn hồn, Đường Hoan chớp chớp mắt, vẫn là không thể tin được: “Người làm sao có thể bay? Tướng quân, ngươi…”

Tống Mạch cầm tay nàng hôn một cái, “Đừng gọi ta là tướng quân, gọi thẳng tên của ta, ta tên là Tống Mạch, sau này nàng hãy cứ gọi ta như vậy.”

“Hả?” Đường Hoan ngẩn người, bất an dời tầm mở mắt: “Làm sao đột nhiên muốn ta gọi như vậy? Tướng quân không tốt lắm …”

Tống Mạch nâng cằm nàng lên, con ngươi đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Bởi vì ta thích nàng, thích nàng nữ quỷ này, nàng không phải cũng thích ta sao? Chúng ta thích nhau, gọi tướng quân chẳng phải là rất xa cách?”

Đường Hoan hoàn toàn choáng váng, mặt cười càng ngày càng đỏ: “Ngươi, ngươi không phải thích Lục…”

“Không có,” Tống Mạch ôm chặt lấy nàng: “Từ vừa mới bắt đầu thích chính là nàng, canh giữ ở bên cạnh nàng, vì chờ nàng trở về. Nàng không phải muốn tìm nam nhân thích nàng thật lòng sao? Ta chính là người đó, bởi vì nàng không nhớ được ta, ta tức giận, mới không có nói cho nàng.”

“Thật … thật sự?” Trong mắt Đường Hoan nổi lên nước mắt, thấy Tống Mạch gật đầu, nàng đẩy hắn ra một cái, muốn chạy, không chạy được, bị nam nhân ôm ở trong lòng. Đường Hoan tức giận đến đấm ngực hắn, khóc mắng hắn: “Vậy vì sao ngươi muốn gạt ta? Ta đã nói cho ngươi ta không nhớ rõ chuyện trước kia, đương nhiên không biết ngươi! Ngươi thì tốt rồi, nói cái gì mà thật lòng thích ta, còn không phải vẫn cực kỳ hung dữ với ta?”

“Lúc nào thì ta hung dữ với nàng?” Cằm bị nàng cào một cái, Tống Mạch bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng, nhưng nàng còn không thành thật, ở hắn trong lòng xoay đến xoay đi, xoay đến châm lửa trong lòng hắn. Hắn đành phải đặt người ở trên cỏ, đè làm nàng ép nàng ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện, lại đặt một bàn tay của nàng ở trước ngực nàng: “Nàng vuốt lương tâm mà nói, khi nào thì ta thực sự hung dữ với nàng? Trừ giọng điệu hơi lạnh một chút ra, nàng muốn ăn ta cho nàng, nàng muốn ăn ngon ta cũng cho nàng, nàng cưỡi ngựa bị thương ta coi nàng thành tổ tông mà hầu hạ, còn có, ta đã chịu vì nàng mà một mình một ngựa nhảy vào bẫy của người ta, đã chịu chết vì nàng, như vậy cũng xem là hung dữ với nàng?”

Đường Hoan chột dạ im lặng một lát, rất nhanh lại đúng lý hợp tình mà gào lên với hắn: “Vậy vì sao ngươi phải vờ làm như không thích ta? Nếu ngươi ngay từ đầu đã đối tốt với ta, ta đã sớm thích ngươi rồi!”

Nàng nói chưa dứt lời, nàng nói như vậy, Tống Mạch lại tức giận: “Đã sớm thích ta? Ta thích nàng lâu như vậy, thích nàng đến mấy đời, còn nàng? Chẳng những đã quên ta, còn chờ đến khi ta bôi thuốc cho nàng mới thích ta, sau lại còn vì nam nhân khác mặt đỏ tim đập mà cãi nhau với ta! Rốt cuộc là ai có lỗi với ai?”

Đường Hoan bĩu môi, “Ngươi làm sao có thể thích ta đến mấy đời?”

Tống Mạch nhìn thẳng vào nàng: “Ta quả thật thích nàng… tính cả lần này, có bảy đời rồi, hơn nữa chuyện trước kia ta đều nhớ rõ, muốn ta kể cho nàng nghe không? Chỉ bởi vì trước kia nàng thích lừa ta, ta mới không thể tin được lời nói của nàng – nữ quỷ này.”

Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, chớp chớp mắt, quay đầu nói: “Không nghe! Ngươi nói ta cũng không có cách nào biết đó có phải sự thật hay không, ngộ nhỡ là ngươi cố ý bịa đặt lừa ta thì làm sao bây giờ? Mặc dù ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng nhất định ta không phải là người xấu, vô duyên vô cớ vì sao phải lừa ngươi?”

Vẫn là không nói đạo lý như vậy.

Tống Mạch bất đắc dĩ cười, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái: “Được, không nói thì không nói, chuyện trước kia chúng ta cũng không nhắc đến nữa, chỉ cần nàng biết ta thích nàng là được rồi. Còn nàng, vẫn còn thích ta hay không?”

Đường Hoan rụt cổ lại, quay đầu nói: “Không thích.”

“Nói lại lần nữa thử xem xem!” Tống Mạch chôn vào trong cổ nàng, nhẹ nhàng mà cắn.

“Đừng… ừm, thích, ta thích…” Hai tay giãy không ra, Đường Hoan ưỡn bộ ngực muốn đẩy hắn ra, lại dẫn tới nam nhân trấn áp càng cuồng đãng hơn. Hắn nới lỏng tay nàng, chuẩn bị mò tay vào vạt áo nàng. Đường Hoan vội vàng đè hắn lại, ôm lấy đầu hắn khóc lên: “Tống Mạch, ta thích chàng, ta thích chàng, nhưng … nhưng hôm nay trước hết chàng đừng muốn ta, chờ một ngày cuối cùng lại muốn ta, được không? Ta luyến tiếc chàng, ta muốn nán lại với chàng thêm mấy ngày, ta luyến tiếc chàng…”

Thân thể Tống Mạch chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng giương miệng khóc, bù lu bù loa như đứa nhỏ, không có khóc đến thê mỹ (thê lương + xinh đẹp) như trước kia, lại làm cho hắn đau lòng.

Đây là lần đầu tiên, sau khi hai người đính ước, nàng chủ động từ chối hắn, cho dù thật ra hắn cũng không muốn nàng.

Nàng nói nàng luyến tiếc hắn…

Tống Mạch đau lòng ôm người vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành nàng: “Được, chờ một ngày cuối cùng, ta lại … muốn nàng.” Nếu nàng nói đều là thật, hắn đương nhiên sẵn sàng muốn nàng, để cho nàng trở thành nữ nhân của hắn, để cho nàng hoàn thành yêu cầu của quỷ sai.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 95: Cỏ"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz