metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 88: Tiến độ

  1. Metruyen
  2. 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
  3. Chương 88: Tiến độ
Prev
Next

Mặt trời đỏ kéo về phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ ánh hồng nửa bầu trời, trên trấn nhỏ dần dần bốc lên khói bếp lượn lờ, theo gió đi về hướng đông, càng cao càng nhạt.

Trên đường nhỏ vào trấn, chợt có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, người đi trên đường giật mình đều rối rít quay đầu lại xem thế nào.

Tiếng vó ngựa dừng lại, Tống Mạch dẫn đầu dừng lại, phân phó Chu Dật: “Đi, chọn một cái sân rộng thuê xuống.”

Chu Dật nhận lệnh rồi đi.

Tống Mạch nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, thấy nàng ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trên ngựa, thân thể lại cứng ngắc không nhúc nhích, ánh mắt tha thiết đuổi theo bóng dáng của Chu Dật, cũng biết nàng thật ra không chịu nổi rồi. Đoạn đường này đi gấp, vừa mới bắt đầu nàng còn có lòng dạ liên tục khiêu khích hắn đua ngựa với nàng, chờ buổi trưa nghỉ ngơi xong lại lên đường một lần nữa, nàng lại như thay đổi thành người khác, mệt mỏi không đùa giỡn nữa, chỉ không nói được một lời giục ngựa đuổi theo mọi người.

Nàng chịu đựng như vậy, càng làm cho hắn thấy khó chịu hơn so với việc làm nũng kêu khổ với hắn.

Nếu không phải là Hoàng mệnh trong người, hành trình khẩn cấp, hắn chắc chắn sẽ thu xếp xe ngựa cho nàng.

Phía sau đám hộ vệ dừng ở ngoài năm mươi bước, Tống Mạch tới gần nàng một chút, thấp giọng trấn an nói: “Sắp rồi, chờ Chu Dật tìm sân xong là có thể nghỉ ngơi.”

“Ừm.” Đường Hoan gượng cười với hắn, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía ruộng nương bên đường.

Tống Mạch không đoán ra suy nghĩ nàng, lại là ở bên ngoài không tiện hỏi nhiều, cũng không nói gì nữa.

Chu Dật rất nhanh đã quay trở lại, dẫn mọi người dừng ở cửa một toà tứ hợp viện.

Tống Mạch xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến trước người Đường Hoan, dắt cương ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lần đầu tiên để lộ ra lo lắng, “Sao rồi, có thể tự xuống không?” Buổi trưa khi nàng xuống ngựa còn thiếu chút thì ngã xuống.

Đường Hoan cười gật gật đầu, chân trái dẫm bàn đạp, nâng đùi phải lên muốn xuống dưới, chẳng qua là đùi phải vừa lướt qua lưng ngựa, nàng khẽ kêu một tiếng rồi ngã xuống. Tống Mạch còn đang nhìn chằm chằm vào nàng, đương nhiên sẽ không để cho nàng ngã xuống, hai tay duỗi ra rồi ôm người vào trong lòng, đang muốn để nàng xuống dưới, nàng chợt nắm chặt cánh tay hắn chôn ở trong lòng hắn, bả vai run run, khóc không tiếng động.

Tống Mạch không khỏi ôm chặt lấy nàng, xoay người sải bước vào cửa chính, trên miệng phân phó Chu Dật chuẩn bị nước ấm.

Chu Dật vội vàng đi phân phó những nha hoàn bà tử thô sử vốn có trong toà nhà này, đám người Tiết Trạm đối với bộ dáng tướng quân nhìn như lạnh lùng thật ra cẩn thận chăm sóc Thư cô nương trên đường đi sớm đã nhắm mắt làm ngơ rồi, đều tự dẫn ngựa đi chuồng ngựa, thuận tiện tuần tra kiểm soát xem trong sân có ẩn náu tặc nhân không nên có hay không.

Số lần tướng quân gặp phải ám sát, hai tay cũng không đếm hết.

Dân chúng phương Bắc người ta đều dùng giường lò, Tống Mạch vào phòng giữa, cẩn thận từng li từng tí muốn đặt nữ nhân trong lòng tới trên giưởng lò, hắn phải đi chuẩn bị đồ, tắm rửa bôi thuốc cho nàng. Nhưng Đường Hoan không cho hắn đi, ôm cánh tay hắn không buông, Tống Mạch hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ lắc đầu không nói lời nào, chẳng qua là vẫn nhỏ giọng khóc, đáng thương lại ấm ức, khóc đến Tống Mạch sớm quên mất những nghi ngờ băn khoăn kia, cởi giày lên giường lò, ôm nàng dỗ dành như đứa nhỏ: “Có phải khó chịu nên khóc hay không?”

Đường Hoan gật gật đầu, nước mắt đều bôi ở trên người hắn.

Tống Mạch dở khóc dở cười: “Áo choàng của ta… Lần này ra khỏi nhà tổng cộng chỉ mang theo ba bộ, bộ này định mặc hai ngày, mấy ngày tiếp theo nếu ngươi vẫn lau nước mắt lên người ta như vậy, ta cũng không dám vào cửa thành Thanh thành đâu, sợ bị người chê cười.”

“Ngươi là đại tướng quân, ai dám chê cười ngươi chứ?” Đường Hoan khóc một lát, túm áo choàng của hắn lau mặt, cuối cùng cũng đừng khóc, chỉ là vẫn chôn ở trong lòng hắn: “Hơn nữa, ngươi có tiền như vậy, bộ này bẩn thì vứt đi, lại mua bộ mới không được sao? Keo kiệt với người khác, chẳng lẽ còn keo kiệt với mình?”

“Có tiền cũng không phải dùng như vậy, ngươi không biết tiết kiệm như vậy, tương lai làm sao…” Tống Mạch bất đắc dĩ nói nàng, nói được một chút đã không còn thanh âm, dùng hai tay quay đầu nàng qua, để cho nàng đối diện với mình, màu sắc con ngươi thâm trầm: “Ngươi nói ta keo kiệt với người khác, có bằng chứng gì?”

Đường Hoan nhìn hắn, bĩu môi nói: “Ngươi đua ngựa cùng ta còn sử dụng toàn lực, như vậy còn không coi là keo kiệt sao?”

Đôi mắt phiếm hồng, con ngươi trong suốt trong trẻo như nước, rơi xuống yêu kiều đến mức không ai có thể ngăn cản.

Tống Mạch tỉnh bơ khẽ ôm chặt lấy nàng, cười nhìn nàng: “Ai nói ta toàn lực ứng phó?”

Đường Hoan há mồm, không thể tin nhìn thẳng hắn, qua một lát hừ một tiếng, quay đầu nói: “Đắc ý cái gì chứ? Đó là ngựa của ngươi tốt hơn của ta, không tin ngày mai hai chúng ta đổi ngựa cưỡi, ta nhất định có thể thắng ngươi!”

Tống Mạch không có tiếp tục tranh cãi cùng nàng, thử thăm dò ấn ấn chân nàng: “Có phải rất đau hay không?”

Đường Hoan hít vào một hơi, liếc hắn một cái, rũ mi mắt xuống, nước mắt lại lăn xuống. Không nói một lời, yên lặng khóc, làm cho người ta đau lòng nhất.

Tống Mạch kìm lòng không đậu bưng lấy mặt nàng, dùng ngón cái lau đi nước mắt kia, làm cho thanh âm mềm lại: “Nếu khó chịu như vậy, sao trên đường không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói, ta… thấy ngươi đáng thương, có lẽ sẽ để tốc độ chậm lại.”

Đường Hoan lắc đầu, muốn kéo áo choàng trước ngực hắn lau nước mắt, thấy tay áo rộng thùng thình của hắn ngay ở trước mắt, bèn lấy đề tài gần đây, vừa lau vừa tủi thân ấm ách giải thích: “Ta, ta đua ngựa với ngươi trước mặt bọn họ, vốn tưởng rằng có thể thắng, bèn nói lớn, không nghĩ tới lại thua. Bọn họ mặc dù không cười, nhưng trong lòng định đều đang cười nhạo ta không biết lượng sức. Nếu, nếu ta lại bởi vì xóc nảy trên ngựa mà khóc, bọn họ nhất định càng xem thường ta. Ta không muốn để cho người ta xem thường.”

Sĩ diện thật lớn!

Tống Mạch vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Vậy ngươi, sao lại chịu khóc trước mặt ta?”

“Hả?” Đường Hoan kinh ngạc giương mắt, chống lại ánh mắt dịu dàng và chấp nhất của nam nhân, “Ngươi sợ bọn họ chê cười, sẽ không sợ ta cười ngươi sao?”

Hắn kề gần như vậy, cố lắm chỉ cách có một bàn tay, dường như …. dường như lúc nào cũng có thể hôn xuống.

Cuối cùng, không nhịn được sao?

Đường Hoan như có chút không quen xê dịch sang bên cạnh, sau đó mới thản nhiên nhìn lại hắn: “Không sợ, tướng quân biết tất cả của ta, ta ở trước mặt ngươi không có gì để giấu diếm, hơn nữa ta cũng không nói được tại sao, mặc dù tướng quân hay trừng ta mắng ta, ta bị doạ giật mình, chỉ là không sợ hãi, cứ cảm thấy tướng quân sẽ không thực sự đánh ta, hì hì…”

Tống Mạch trầm mặc.

Hắn đối tốt với nàng đã gần như thành một loại bản năng, nàng có phải cũng giống như thế hay không, bản năng không sợ hắn?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 88: Tiến độ"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz