9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 84: Nhảy tường
- Metruyen
- 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
- Chương 84: Nhảy tường
Đường Hoan đuổi theo Tống Mạch vào thiên thính.
“Được rồi được rồi, ta không vay bạc ngươi nữa, vậy ngươi để cho ta ra khỏi phủ là được chứ?”
Bàn gỗ lê vàng hình vuông, Tống Mạch ngồi ở phía bắc, Đường Hoan rất quen thuộc tự mình tới ngồi xuống dưới tay hắn, hai tay ngoan ngoãn đặt lên trên đùi, quay đầu nhìn hắn: “Tướng quân đại nhân, oan có đầu nợ có chủ, ngươi có cừu oán với Lục Thư Ninh, nay nàng ấy cũng chết rồi, ngươi cũng nên buông xuống, vậy thì lại càng không nên lấy ta ra để trút cơn giận. Tướng quân, ngươi mau nói một tiếng với những hạ nhân này, để cho bọn họ không cần ngăn cản ta. Ngươi cũng biết, ta chỉ có thời gian một tháng, phải nhanh đi ra ngoài tìm chàng thôi.”
Giọng nói mềm mại, một chút cũng không sợ hắn.
Từ trước đến nay nàng cũng chưa từng sợ hắn. Hắn thỉnh thoảng nói nặng lời, nàng hoặc là đùa giỡn cáu kỉnh với hắn hoặc là giả vờ đáng thương với hắn. Hắn cái gì cũng nhường nàng tuỳ ý nàng, nàng thì lại càng không sợ, không kiêng nể gì cả.
“Ta cho ngươi ngồi xuống à?” Tống Mạch nhìn ngoài cửa, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đường Hoan sửng sốt một chút, tiếp theo nhỏ giọng oán giận: “Ngươi người này làm sao…”
Lời vừa ra khỏi miệng Tống Mạch đã mắt lạnh nhìn qua đây. Lúc này nàng tắt tiếng, rời ghế như giận dỗi, đứng ở bên cạnh Tống Mạch. Hắn không nói lời nào, nhất thời nàng cũng không dám lắm miệng, sợ người này đuổi thẳng nàng đi ra ngoài. Chẳng qua đợi được một lát, thấy Tống Mạch thắt lưng thẳng tắp nhìn cửa đến xuất thần, dường như có tâm sự, Đường Hoan lặng lẽ dịch đến sau cái ghế của hắn, thở phào, nâng tay ấn lên bả vai hắn: “Tướng quân, ta xoa bóp vai cho ngài, xoa bóp xong ngươi để cho ta đi được không?” Thanh âm tự nhiên nối liền, phảng phất như cũng không có nhận thấy được cơ thể của nam nhân khẽ cứng lại, cũng không có liếc thấy nam nhân suýt nữa đứng dậy bắt tay nàng.
Sức lực trên tay nàng cũng không lớn, Tống Mạch lại ngoài ý muốn cảm thấy rất thoải mái.
Tối hôm qua trắng đêm không ngủ, buổi sáng lại ngồi ở thư phòng một lúc lâu, đầu vai đang cứng ngắc.
Cho nên hắn không có đẩy nàng ra. Nếu nàng muốn lấy lòng hắn, vậy thì tùy nàng đi thôi, dù sao hắn không có chịu thiệt, cũng không có vạch trần lớp vỏ của nàng. Nếu nàng có điều cầu xin, sớm muộn gì sẽ lộ ra dấu vết. Nếu nàng thật sự muốn rời đi, vậy xem nàng có bản lĩnh đó hay không.
Tống Mạch yên lặng hưởng thụ sự hầu hạ của nữ nhân.
Đường Hoan xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ rồi, lặng lẽ nghiêng đầu đánh giá nam nhân, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi đang nhắm mắt dưỡng thần!
Đường Hoan muốn khóc quá!
Đây là mệnh của nàng mà, rõ ràng thoát khỏi nam nhân này còn không kịp, hết lần này tới lần khác còn phải tìm cách ở lại bên cạnh hắn. Trước kia hắn ngốc hắn đối tốt với nàng, quá trình này còn chơi rất vui, hiện tại, hắn chính là một con sói, mà nàng là con thỏ xui xẻo phải khiến cho con sói thích nàng nếu không sẽ chết đó!
Nàng còn phải lấy lòng hắn!
Trên tay không tự chủ tăng thêm sức lực.
Tống Mạch chợt mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Hoan chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng cười cười, đứng thẳng lại nói: “Nhìn ngươi đó, thật ra tướng quân ngươi còn rất ưa nhìn, chẳng qua là bộ mặt luôn nghiêm túc quá dọa người rồi. Đúng rồi, ta ấn như vậy tướng quân có thoải mái không vậy?”
Tống Mạch không tiếng động cười lạnh: “Sức lực quá nhỏ, không có cảm giác gì.”
Đường Hoan ảo não kêu một tiếng “à”, trên tay tăng thêm sức lực, thanh âm có chút thở hổn hển: “Còn như vậy?”
“… Còn được.” Tống Mạch nhắm mắt lại một lần nữa.
“Hì hì, ta hầu hạ tướng quân thoải mái rồi, khi nào thì tướng quân thả ta đi vậy?” Đường Hoan quay đầu, lấy lòng nói, bởi vì đứng quá gần, hô hấp lướt nhẹ qua bên tai, gò má hắn.
Lại là sự thân mật hết sức quen thuộc.
Giọng nói của Tống Mạch lạnh hơn: “Ta chưa hề từng nói muốn thả ngươi ra khỏi phủ.”
Đường Hoan dừng động tác một chút, ngay sau đó hung hăng đẩy hắn một cái, nổi giận đùng đùng chuyển tới bên cạnh hắn: “Ngươi người này sao không nói đạo lý như vậy? Đã nói ta không phải nàng ấy rồi! Còn nữa, ngươi đã không muốn cho ta đi, vì sao không nói sớm, ngươi nói sớm, ta sẽ không lãng phí công sức hầu hạ ngươi rồi!”
Tống Mạch vừa định trả lời nàng, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, bèn nhếch môi.
Đám hạ nhân bưng đồ ăn xuất hiện ở trước cửa, dùng ánh mắt hỏi hắn. Tống Mạch gật gật đầu, chờ sau khi đám hạ nhân dọn đồ ăn xong rời đi, hắn lườm nàng: “Ngươi còn không đi? Là muốn hầu hạ ta dùng cơm sao?”
Đường Hoan nhìn chằm chằm thịt kho tàu, tương cá, thịt lừa trên bàn nuốt nước miếng, thay đổi dáng vẻ tức giận lúc trước, tự nhiên xắn tay áo lên một đoạn, chuẩn bị đi lấy đũa: “Được, ta gắp thức ăn cho tướng quân, tướng quân muốn ăn cái gì?”
tương cá
images
Ánh mắt đảo qua cổ tay trắng mịn của nàng, Tống Mạch giơ tay lên ngăn cản nàng: “Không cần, lúc ta dùng cơm không quen người khác hầu hạ, lui xuống đi, không được ta gọi đến, không được lại đi đến phía trước. Còn dám xông loạn…” Tầm mắt dừng ở trên cổ nàng.
Đường Hoan vốn là nghiêng về phía hắn, thấy hắn uy hiếp như vậy, trên mặt nàng tái đi, chậm rãi ngồi thẳng, cúi đầu nhìn bàn thêu trên áo, nhỏ giọng than thở nói: “Ta nghe lời ngươi, vậy ngươi cũng chuẩn bị thức ăn như vậy cho ta, được không?” Đầu cũng không dám ngẩng lên, tủi thân cực kỳ.
Tống Mạch không lên tiếng trả lời.
Nước mắt Đường Hoan rơi xuống: “Nàng ấy có thù oán với ngươi, ngươi cũng cho ăn ngon uống ngon. Ta vừa mới quen biết ngươi, ngươi chỉ cho ta ăn bánh bao thừa. Tướng quân, ngươi có phải không thích ta không? Ta biết, ta là quỷ, không được con người chào đó, nhưng ta chưa từng làm chuyện xấu mà…”
Tống Mạch nhìn nàng, nhìn nước mắt cùa nàng “lộp bộp” rơi xuống.
Hắn bóp nàng nàng cũng không khóc, bây giờ chỉ vì ham muốn ăn uống mà khóc thành như vậy?
“Trở về đi, ta sẽ dặn dò xuống bên dưới, bắt đầu từ tối nay, trước kia một ngày ba bữa nàng ta ăn cái gì, thì ngươi ăn cái đó.” Tối hôm qua là quá tức giận, không muốn để cho nàng sống dễ chịu, bây giờ… Cho dù như thế nào, không cần thiết tính toán với nàng loại chuyện này.
Đường Hoan mừng rỡ, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Thật sự?”
Tống Mạch rủ mắt, chẳng ừ hử gì cả.
Đường Hoan coi như hắn thừa nhận, lau lau mắt đứng dậy muốn đi, trước khi xoay người lại dừng lại, do dự một hồi lâu, chỉ miếng thịt lừa trên bàn hỏi: “Cái này, có thể cho ta ăn một chút trước không? Thoạt nhìn thơm quá.”