9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 78: Nạp thiếp
Ghen tị, phẫn nộ, hóa thành lửa, ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi ầm ĩ, tìm một cái miệng để phát tiết.
Tống Mạch chặn miệng nữ nhân lại, giống như con sói đói bụng mấy ngày, hôn đến hung ác tham lam.
Đường Hoan bị hắn làm đau rồi.
Nàng quay đầu trốn tránh, bị hắn dùng hai tay giữ lấy đầu chống vào tường không thể động. Nàng định cắn hắn, bị hắn đoạt trước một bước bóp cằm. Nàng còn muốn đẩy hắn, vừa nâng tay lên chống ở lồng ngực hắn, chợt nhớ lại trước kia chiêu này thử bao nhiêu lần cũng không dùng được, sức lực của nam nhân quá lớn, hoàn toàn có thể bớt ra một bàn tay để giam cầm hai tay nàng, đến lúc đó, nàng chẳng những môi đau cằm đau, ngay cả cổ tay cũng có thể bị hắn bóp nát.
Cần gì chứ?
Hắn muốn hôn, nàng cho hắn hôn là được rồi, nàng cũng không phải không thích loại chuyện này?
Hai tay đang chống trên lồng ngực hắn trượt đến sau lưng hắn, Đường Hoan ôm lấy thắt lưng gầy gò của nam nhân, dán chặt chẽ lên hắn, trấn an nam nhân đang bị ghen tị thiêu đốt lý trí này.
Nàng là hái hoa tặc, nàng là nữ nhân xấu xa, nhưng nàng cũng không phải không biết tốt xấu gặp nam nhân là bắt nạt, vì sao phải bắt nạt? Nàng và bọn họ lại không có thù. Lúc hái hoa, thái độ nàng đối với nam nhân hoàn toàn quyết định bởi nam nhân đối với nàng như thế nào, nam nhân chịu ngoan ngoãn phối hợp, nàng sẽ rất dịu dàng, mọi người cùng nhau hưởng thụ chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nam nhân ngoan cố không chịu phối hợp, vậy đừng trách nàng ra tay độc ác.
Mấy giấc mông này Tống Mạch đối tốt với nàng như vậy, làm cho nàng nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ như vậy, trước khi hắn chưa nhớ lại thù oán trước đây không có thay đổi thái độ, nàng cũng muốn yêu thương hắn. Không liên quan đến thích, chỉ vì khi hoan hảo càng thoải mái, ngươi tình ta nguyện.
Nàng cho hắn tình nhân âu yếm.
Tống Mạch muốn trừng phạt hành hạ nữ nhân của hắn .
Nhưng khi nàng lệ thuộc ôm lấy hắn, trái tim hắn lập tức lại mềm nhũn, cơn tức này lại biến mất không còn dấu vết.
“Lâm Nguyệt?” Hắn buông môi nàng ra, không thể tin nhìn nàng, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng bị hắn làm thành hơi sưng kia, trong mắt hiện lên áy náy.
Đường Hoan không nói gì, nàng quấn quanh cổ hắn, nhắm mắt lại, ngửa đầu đưa đôi môi của mình lên.
“Lâm Nguyệt…” Tống Mạch ngây ngốc quên cả động tác, một khắc trước rõ ràng đang tức giận, sao nàng đột nhiên… Không phải là không nhảy nhót, chỉ là có loại cảm giác không chân thực như nằm mơ, dường như nữ nhân dịu ngoan này là giả, là lừa hắn. Hiện tại đối tốt với hắn, rất nhanh lại muốn hành hạ hắn, làm cho hắn lên lên xuống xuống theo tâm tình của nàng.
“Lâm…” Vừa định hỏi, nàng đột nhiên kéo đầu hắn xuống thấp chủ động hôn lên.
Tống Mạch kìm lòng không đậu nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Bốn cánh môi dán vào nhau, hắn nghe được cổ họng nàng bởi vì cánh tay hắn nắm chặt mà phát ra một tiếng “ưm” khe khẽ.
Trái tim mềm như nước.
Hắn nhắm mắt lại, ngậm lấy cánh môi đầy đặn cám dỗ hắn bao ngày, nhẹ nhàng, dịu dàng, từng tấc từng tấc mút qua, bù lại thô lỗ lúc trước. Hắn không đoán ra vì sao nàng không từ chối, hắn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm nhận được lúc này nàng dịu ngoan nhu thuận khó có được.
Nàng chịu để cho hắn hôn, nàng chịu hôn hắn, hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Tống Mạch thò lưỡi đi vào, chạm vào đầu lưỡi của nàng, nàng có chút do dự tránh hắn, dần dần cuối cùng chịu tới đây. Hắn chợt ôm chặt thắt lưng của nàng, bắt được lưỡi nàng hút, cho đến khi nàng sắp không thể hô hấp cho đến khi nàng cầu xin tha thứ nhẹ nhàng đấm lồng ngực hắn như trước đây, hắn mới lưu luyến mà kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên này.
Nàng ở trong lòng hắn mặt đỏ thở dốc, sóng mắt mê ly.
Tống Mạch muốn nói một cái gì đó, lại sợ tranh cãi lần nữa. Gần đây hai người hoặc là không nói lời nào, vừa nói nhất định chính là tranh cãi.
Hắn không nỡ phá hỏng ấm áp hiện tại, cứ như vậy nhìn nàng không chớp mắt, nhìn nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn trong mắt nàng khôi phục lại lạnh lùng xa cách. Trái tim hắn cũng chậm chậm trầm xuống, muốn lại một lần ngậm cánh môi kia ngăn cản nàng nói chuyện, nàng đã xoay đầu ra: “Tống Mạch, ngươi làm đau ta rồi, ta không muốn đau, cho nên cho ngươi hôn. Bây giờ ngươi hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi, ta đi tìm A Thọ đây.”
Nàng đúng là tức giận rồi.
Hắn biết mà, thuận theo vừa rồi của nàng đều là giả dối.
Tống Mạch cười chua sót.
Nếu nói khi tiến vào hắn có tràn đầy lửa giận cảm thấy nàng có lỗi với hắn, hiện tại hắn không còn tức giận lúc trước. Tống Mạch lui ra phía sau vài bước, không hề ép nàng ở trong góc nữa, thanh âm áy náy: “Lâm Nguyệt, xin lỗi, ta không nhịn được, chạm vào nàng. Nàng yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng hết sức khắc chế bản thân. Chỉ là Lâm Nguyệt, nàng giận ta như thế nào cũng được, đừng tìm nam nhân khác…” Nàng không nói chuyện với hắn, nàng châm chọc khiêu khích, hắn đều có thể nhịn, nhưng mắt qua mày lại cùng người khác như vậy, hắn muốn giết người!
“Không được, một ngày ngươi không cưới ta, ta sẽ có thể động tâm với người khác. Nhưng Tống Mạch ngươi không nên đánh giá thấp ta, ta sẽ không ra đám đông ngoài đường cái để quyễn rũ người khác, vừa rồi ta chỉ là xuất phát từ tò mò mới nhìn người nọ vài lần, về phần vì sao người nọ chỉ nhìn ta, nói vậy với lý do ngươi tới tìm ta giống nhau đi? Sinh ra khuôn mặt này, không phải ta có thể quyết định.”
Đường Hoan vòng qua hắn đi ra ngoài, khi gần tới cửa, xoay người nhìn hắn: “Tống Mạch, nếu ta thật sự là người “thuỷ tính dương hoa”, trước khi gặp được ngươi, ta đã lấy chồng từ lâu rồi. Hiện tại cũng là bởi vì ngươi không cần ta, ta mới muốn tìm nam nhân thoát khỏi ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tìm tạm một nam nhân, lại càng sẽ không thấy đối phương có quyền thế là chủ động sà vào. Nói lại lần nữa, ngươi đừng đánh giá thấp ta.”
“Lâm Nguyệt, nàng hiểu lầm rồi, ta…”