metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 67: Bên trong xe

  1. Metruyen
  2. 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
  3. Chương 67: Bên trong xe
Prev
Next

Ngày du sơn đó, Tống Mạch dậy thật sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong đi vào, đánh thức Đường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêm y.

Hắn chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, không tiện để cho nàng quá mức rêu rao.

Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.

Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài.

“Thế nào, ta dễ nhìn…”

Đường Hoan đẩy rèm ra, đang muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy rõ nam nhân đang đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.

Nhiều giấc mộng như vậy, không nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, cho dù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặc màu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cho người ta cảm giác đó là trầm ổn trong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, hắn lại chọn một thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùng trước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã không nói nên lời.

Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.

Hắn mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. Hắn cài là trâm ngọc, nàng buộc là khăn xanh. Hắn là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!

Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn mặc như vậy, thanh tân linh động, trừ…

Hắn khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Nàng, ta chuẩn bị cho nàng băng lụa trắng, nàng không thấy sao?”

“Thấy, cái đó dùng để làm gì?” Đường Hoan đi đến trước người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Thiếu gia, ta như vậy ưa nhìn không?”

Tống Mạch hơi lắp bắp: “Ưa…ưa nhìn, chỉ là…” Vì sao nàng không bó ngực? Trước ngực phình như vậy, người khác liếc mắt một cái là nhìn ra nàng là thân nữ nhi rồi, dù sao nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như nữ nhân, nhưng ngực khẳng định không có phình như vậy.

Đường Hoan cố ý không thấy nghi hoặc của hắn, cười trêu ghẹo hắn: “Ta mặc thành như vậy thiếu gia còn khen ta ưa nhìn, thiếu gia sẽ không phải cũng thích nam nhân chứ?”

“Bậy bạ!” Tống Mạch lạnh mặt, mượn cỗ khí thế này, nghiêm trang nói: “Lụa trắng kia là dùng để bó ngực, nàng vào trong quấn lên, tránh cho bị người nhận ra.”

“A, có thể nhận ra sao?” Đường Hoan cúi đầu đánh giá chỗ đó, còn tự sờ sờ, so sánh cùng lồng ngực của Tống Mạch một chút, mờ mịt hoang mang: “Cũng được mà, chỉ phình hơn của chàng một chút thôi. Hơn nữa, người khác ai như thiếu gia, vừa đi lên đã nhìn chằm chằm vào nơi này của người ta.” Xấu hổ liếc hắn một cái.

Nàng bảo cái đó là chỉ phình một chút xíu?

Người khác nếu thực sự tưởng nàng là nam, vậy cũng là coi nàng thành nam nhân có bộ ngực như hai cái…bánh bao!

Tống Mạch rất muốn tức giận, nhưng lại không nhịn được cười. Năm đó Tiểu Ngũ vì giả trang thành nữ nhân mà buộc bánh bao, nay lại muốn giả trang nam nhân mà đè ép “bánh bao”.

Hắn đỡ bả vai nàng đẩy người vào trong phòng: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, thu thập xong sớm một chút, tránh cho những người đó chờ lâu nói nhảm.”

Đường Hoan bất đắc dĩ, đành phải quấn kiêu ngạo của mình lại.

Dùng xong điểm tâm, Tống Mạch để cho Đường Hoan ra trước cửa xe ngựa chờ hắn, hắn đến trong phòng lão thái thái tập trung cùng huynh muội Đặng gia. Mọi người hàn huyên một lát, lão thái thái tự mình đi ra tiễn bọn họ, đi tới cửa, trước tiên nhìn thấy một gã sai vặt cao gầy đứng trước chiếc xe ngựa đầu tiên, càng nhìn càng tuấn tú.

Lão thái thái chưa từng thấy Đường Hoan, Đặng Uyển đã sớm nhận ra rồi, nhìn về phía Đặng Huy, hất hất cằm về phía lão thái thái.

Đặng Huy hiểu ý, kinh ngạc hỏi Tống Mạch, “Biểu ca, huynh dẫn theo nha hoàn ra cửa cũng không có gì, làm sao lại để cho nàng ăn mặc thành như vậy? Chẳng ra thể thống gì cả.”

Tống Mạch mỉm cười, không đợi lão thái thái hỏi, vẫy tay với Đường Hoan, bình tĩnh giới thiệu nói: “Tổ mẫu, đây là nha hoàn trong phòng cháu Tiểu Ngũ, hôm nay Lục An thân thể không thoải mái, bên người tôn nhi trước mắt chỉ có Tiểu Ngũ hầu hạ chu đáo nhất, lần này để cho nàng đi theo. Tổ mẫu yên tâm, Tiểu Ngũ làm việc trầm ổn gan dạ, bên ngoài chẳng những có thể đảm đương nam tử, nếu biểu muội có chỗ nào không tiện, Tiểu Ngũ cũng có thể giúp đỡ, đáng tin cậy hơn những nha hoàn kia nhiều.”

Đường Hoan quy củ hành lễ với lão thái thái: “Tiểu Ngũ ra mắt lão thái thái, lão thái thái yên tâm, Tiểu Ngũ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt biểu cô nương.”

Lão thái thái bị cách ăn mặc này của nàng chấn động ngây người.

Tống Mạch nhân cơ hội vẫy tay ý bảo Đường Hoan lui đến trước xe, tiếp theo bước xuống bậc thang, cười chào từ biệt với lão thái thái: “Vậy tổ mẫu ở nhà nghỉ ngơi, chúng cháu lên đường đây.” Nói xong, không cho lão thái thái cơ hội dây dưa, đi trước lên xe ngựa, thuận tiện cũng gọi Đường Hoan đi vào.

Chuyện cho tới bây giờ, lão thái thái cũng không cách nào nói cái gì nữa, hung hăng liếc mắt trừng Phương thị một cái, quay đầu dặn dò Đặng Uyển dọc đường cẩn thận.

Đặng Uyển mang theo nụ cười khéo léo lên xe, buông xuống màn xe, mới oán hận nắm chặt khăn tay. Nàng tự nhận xinh đẹp hơn nha hoàn kia, tại sao Tống Mạch lại cứ coi trọng nàng ta?

Ngoài xe Đặng Huy cưỡi ngựa, một thân cẩm bào đỏ thẫm đi theo bên cạnh xe ngựa Đặng Uyển, từ xa nhìn lại vừa giống tân khoa trạng nguyên dạo phố, lại giống như chú rể nhà ai đón dâu, một đường hấp dẫn vô số ánh mắt.

Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi cổng thành, một đường chạy về phía tây đi Tê Hà tự.

Quan đạo dù có bằng phẳng hơn nữa, xe ngựa dù ổn định hơn nữa, cũng sẽ có chút xóc nảy. Đường Hoan vốn ghé vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa lắc lư lắc lư liền thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc khác thường, giống như đang chịu đựng cái gì.

Tống Mạch lo lắng hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

Đường Hoan liếc hắn một cái, mặt chậm rãi đỏ, mấp máy môi nhưng không lên tiếng.

Tống Mạch nhiều lần ngồi xe ngựa, có kinh nghiệm, rất nhanh đã nghĩ đến một loại khả năng. Hắn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, thấp giọng trấn an nói: “Đi thêm ba khắc nữa là có thể đi ngang qua một quán trà, nàng nhịn một chút, đến lúc đó chúng ta dừng lại ở bên đó.” Trên mặt cũng có chút đỏ.

Biết hắn hiểu lầm, Đường Hoan nhỏ giọng than thở: “Ta không muốn đi vệ sinh, ta.. ta…”

Đã đoán sai?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 67: Bên trong xe"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz