9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 18: Ở chung
Mặt trời chói chang nhô lên cao, mặt đất giống như lò nướng bốc ra hơi nóng ngùn ngụt, hắt một chén nước lên trên, chỉ một lát sau đã bốc hơi hết.
Thời tiết thì như vậy mà ở nông thôn lại không có băng, quan tài cha Tống chỉ đặt trong viện được hai ngày, hoàng hôn ngày hôm sau đã phải vội vàng hạ táng.
Sau khi nhóm thôn dân đi đưa ma tản đi hết, trước mộ phần chỉ còn có hai thúc cháu Đường Hoan cùng với phụ mẫu Đổng Minh Hoa và hắn.
Đường Hoan quỳ gối trước ngôi mộ cúi đầu rơi lệ, Tống Mạch cũng quỳ bên cạnh nàng, ánh mắt nặng nề.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người cứ về trước đi, để con ở lại với Cẩm Chi.” Đổng Minh Hoa đau lòng, lúc nào cũng chăm chú nhìn Cẩm Chi, sau lại phát hiện phụ mẫu nhà mình vẫn còn đứng ở đây nên hắn nhanh chóng xoay người giục nhị lão về nhà. Cẩm Chi đau buồn như vậy, không biết nàng còn quỳ ở đây đến bao lâu, mình hắn ở bên nàng là được, không thể làm phiền đến phụ mẫu được, huống hồ nhị lão nhà hắn cũng không thể làm thêm gì nữa.
Hai đứa từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, Cẩm Chi là Đổng mẫu nhìn đến lớn, tiểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn từ khi còn nhỏ, mối nhân duyên này bà và trượng phu đều rất mực hài lòng. Nay Cẩm Chi mất đi phụ thân, bà thực sự rất đau lòng. Nghe con nói xong,Đổng mẫu hài lòng vỗ bả vai hắn, đi đến bên người Đường Hoan, ôm người vào lòng mình, dịu dàng an ủi: “Người đã chết không thể sống lại, Cẩm Chi, con cũng đừng quá đau khổ, khóc to một lần cho hết rồi sau đó chúng ta vẫn còn phải tiến về phía trước. Con xem, con còn có nhị thúc con, có Minh Hoa,có bá mẫu với bá phụ, ta với bá phụ con lúc nào cũng xem con như con gái. Nha đầu ngoan, đừng khóc nữa được không?”
Ngoại trừ sư phụ, Đường Hoan thực sự không thích tiếp xúc với bất kì thân thể nữ nhân nào.
Nàng tránh thoát vòng ôm của Đổng mẫu, vừa cúi đầu gạt lệ, vừa cất giọng nói khàn khàn: “Bá mẫu yên tâm, Cẩm Chi hiểu được, chỉ là giờ con chỉ muốn ở đây bên cạnh phụ thân thêm một lúc. Mọi người giúp con nhiều như vậy rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Đôi mắt Đổng mẫu đỏ lên, không đành lòng nhưng cũng không dám khuyên nhiều, bà xoay người nói với Tống Mạch: “Tống nhị thúc, vậy ta với phụ thân Minh Hoa đi trước.”
Tống Mạch gật đầu.
Sau khi hai người rời đi, Đổng Minh Hoa nhìn Đường Hoan, quỳ gối phía sau nàng, do dự một lát rồi nói với Tống Mạch: “Nhị thúc, hai ngày nay người vẫn chưa nghỉ ngơi chợp mắt lúc nào, người nên về trước đi, Minh Hoa nhất định sẽ chăm sóc Cẩm Chi thật tốt.” Hai ngày qua Cẩm Chi vẫn túc trực bên linh cữu, nhà họ Tống người đến người đi, hắn muốn an ủi nàng cũng không được. Bây giờ hắn thực sự có chút không nhẫn nhịn được nữa, nàng khóc đến đau lòng như vậy, lòng hắn cũng vỡtan ra.
Hắn không hại nhạc phụ nhưng nhạc phụ lại bởi hắn mà chết, phần áy náy trong lòng này càng khiến phần thương yêu của hắn đối với Cẩm Chi thêm sâu. Hắn – Đổng Minh Hoa xin thề, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ đoạn tuyệt loại quan hệ không nên có với biểu muội, biểu muội chính là biểu muội, Cẩm Chi mới chính là thê tử hắn muốn chăm sóc cả đời.
Ở trong lòng Đường Hoan không tránh khỏi chửi bới Đổng Minh Hoa. Nhị thúc á? Nhị thúc là tên hắn có thể gọi sao? Nàng với hắn còn chưa có thành thân đâu! Quan hệ thúc cháu với Tống Mạch đã đủ khiến nàng đau đầu lắm rồi, lại còn nảy nòi thêm vị hôn phu thanh mai trúc mã nữa chứ! Sư phụcố ý tra tấn nàng có phải không?
May là hai ngày nay nàng đã thoát khỏi lực ảnh hưởng của thân thể “Cẩm Chi”, nếu không chắc giờ cũng sẽ đồng ý với hắn.
Không chờ Tống Mạch nói, Đường Hoan đã níu lấy vạt áo hắn trước, “Nhị thúc, thúc đừng đi!”
Đổng Minh Hoa kinh nhạc nhìn nàng. Cẩm Chi, Cẩm Chi vậy mà lại không muốn hắn ở bên?
Đường Hoan cũng không có lòng nào để ý đến hắn, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Mạch.
Vốn Tống Mạch cũng định đồng ý. Chất nữ vẫn luôn ỷ lại Đổng Minh Hoa, có mấy lời hắn cũng không tiện nói với nàng nhưng nếu đổi thành Đổng Minh Hoa khuyên nàng, có lẽ còn dễ dàng nghe theo hơn. Dù sao đại ca vừa mới mất, hai đứa nhỏ có ở chung thêm một lát, người bên ngoài cũng sẽ không hiểu lầm cái gì.
Nhưng chất nữ đã mở miệng giữ hắn lại, không cho hắn đi.
Tống Mạch liền quay đầu khuyên Đổng Minh Hoa: “Vậy ngươi về trước đi.”
Trưởng bối đã lên tiếng, dù Đổng Minh Hoa có không nguyện ý cũng không dám cả gan lưu lại, an ủi Đường Hoan vài câu rồi lưu luyến rời đi.
Ngôi mộ yên tĩnh lại, rốt cuộc cũng chỉ còn có hai thúc cháu.
Đường Hoan dịch đầu gối đến trước người Tống Mạch, bổ nhào vào lòng hắn khóc to: “Nhị thúc, cha con đi rồi, con chỉ còn mình thúc là người thân, nhị thúc, con thực sự rất khó chịu…” Tay nhỏ bé dán lên lồng ngực nam nhân, dường như vô tình sờ soạng hai cái trên lồng ngực rắn chắc kia. Ừm, tốt lắm, tuy có chút lớn tuổi nhưng thân thể vẫn làm người ta vừa lòng.
Tống Mạch cũng không nhận thấy có gì khác thường. Tuy sau khi chất nữ lớn lên hắnchưa bao giờ ôm nàng, nhiều nhất cũng chỉ sờ đầu nhưng dù sao cũng là đứa bé hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hiện giờ nàng khóc lóc tìm kiếm an ủi của hắn, hắn làm sao có thể bởi vì những tiếp xúc này mà sinh ra tâm tư nào khác?
Hắn ôm bả vai nàng, vỗ nhẹ, “Cẩm Chi đừng khóc, nhị thúc nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Con đừng sợ, có nhị thúc ở đây, sẽ không ai dám ức hiếp con.”
Vòng ôm của nam nhân vừa ấm áp vừa rắn chắc, khiến lòng nàng an ổn hơn nhiều.
Đường Hoan thoải mái yên tâm không rời đi, hai tay ôm thắt lưng hắn, mặt chôn trong ngực hắn, nhỏ giọng thút tha thút thít nói: “Nhị thúc, thúc chuyển về ở cùng con đi, con không dám ở nhà một mình, rất đáng sợ.” Cùng ở dưới một mái hiên, cơ hội sẽ nhiều hơn.
Việc này Tống Mạch đã sớm nghĩ qua, hắn không chút do dự đáp ứng, “Yên tâm, tối nay nhị thúc sẽ chuyển tới.” Nàng là một cô nương, trong nhà vừa mới có người mất, đương nhiên sẽ sợ hãi.
Đường Hoan vừa lòng nở nụ cười, nhắm mắt lại nghĩ, nhị thúc này thật tốt a.
“Cẩm Chi?”
Thấy chất nữ lâu rồi không nói gì, trong lòng Tống Mạch hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mới phát hiện người đã ngủ rồi, mi mắt còn vương nước mắt, đáng thương không nói nên lời.
“Cẩm Chi, dậy, dậy nào, chúng ta trở về thôi. Trời sắp tối rồi, nhị thúc còn phải chuyển đồ…” Cứ quỳ thế này thì không được, nàng lớn như vậy rồi, hắn không thể quang minh chính đại cõng nàng về, đành phải gọi nàng dậy.