metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 112: Thân phận

  1. Metruyen
  2. 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
  3. Chương 112: Thân phận
Prev
Next

Không biết có phải là ảo giác của Đường Hoan hay không, sau khi bộ đầu thay bộ quan phục áo lam kia, chẳng những trên người lập tức thêm khí độ thần bí của cao thủ giang hồ, đến ngay cả người thoạt nhìn cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều. Vốn là vóc người cao gầy, nay một thân trường bào màu xám đậm, nho nhã lại uy nghiêm.

“Ta không có hứng thú với nữ nhân, xin khuyên ngươi đừng đặt những tâm tư lãng phí kia ở trên người ta, còn dám nhìn trộm ta như vậy, cẩn thận ta phế đi võ công của ngươi.” Chọn xong đồ ăn, bộ đầu đuổi điếm tiểu nhị đi, lạnh lùng nhìn Đường Hoan.

Đường Hoan bĩu môi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Đại thúc phế đi võ công của ta, vậy ta sẽ không có cách nào hái Tống Mạch nữa rồi, đến lúc đó ngươi báo thù như thế nào?”

Bộ đầu châm chọc cười: “Chẳng lẽ lần đầu tiên ngươi hái hắn dựa vào là võ công? Cho dù ngươi không chịu nói cho ta biết, ta cũng có thể đoán được, chắc chắn là ngươi dùng cách bất nhập lưu khác. Nếu không chỉ bằng chút công phu mèo quào kia của ngươi, hắn thổi một hơi cũng có thể giết ngươi.”

Đường Hoan tức giận đến đỏ bừng mặt, không dám lớn tiếng tranh luận, chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Võ công của ngươi cao còn không phải là vẫn bị hắn đánh bại như thường?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ta đói quá, làm sao tiểu nhị còn chưa bưng đồ ăn tới vậy!” Đường Hoan nhịn không được trợn mắt nhìn đối phương một cái.

Bộ đầu uy hiếp mà liếc trả lại nàng một cái, tầm mắt dừng ở trên bình rượu, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Rót rượu cho ta.”

Mấy ngày nay Đường Hoan đều bị bộ đầu coi là nha hoàn sai bảo, nàng cũng quen rồi, ngoan ngoãn rót đầy cho hắn, quay đầu chuẩn bị cũng rót một chén cho mình.

Bộ đầu nhíu mày nhìn nàng rót rượu, “Tửu lượng của ngươi không tệ?”

Đường Hoan vừa rót rượu vừa đắc ý nói: “Nói ngàn chén không say chính là ta!”

“Khẩu khí không nhỏ, dám so với ta một trận không?” Bộ đầu nói giống như trêu chọc con nít.

“Được.” Đường Hoan lớn tiếng bảo tiểu nhị bưng mười hũ rượu ngon lên, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Đại thúc, chúng ta đánh cuộc chút gì đi? Nếu ngươi thua, đêm nay ngươi để cho ta ngủ một đêm, nếu ta thua, ta, ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, nhận ngươi làm nghĩa phụ, thế nào?”

Bộ đầu này, mặc dù sau khi biết nàng cùng Tống Mạch có một chân liền cực kỳ hung dữ với nàng, chẳng qua rốt cuộc coi như là người tốt tính, có thể dễ dàng tha thứ sự khiêu khích của nàng, đến ngay cả nàng mưu tính chạy trốn, hắn cũng chỉ là bỏ đói nàng một bữa, không có trừng phạt khác.

Bộ đầu cười lạnh, “Hình như bất kể thắng thua, đều là ngươi được lợi?”

Đường Hoan đỏ mặt nhìn hắn: “Nếu ta thắng, ngươi cũng không chịu thiệt mà…”

Khí thế của bộ đầu chợt trở lạnh, Đường Hoan sợ tới mức giật mình một cái, vội cúi đầu nhận sai: “Thôi thôi, chúng ta đổi thành đánh cuộc tiền…”

“Không cần, chẳng qua là nếu ta thắng, phạt ngươi đoạn đường này đều không cho nói chuyện, trừ phi là ta hỏi ngươi.” Bộ đầu nhận lấy hũ rượu tiểu nhị bưng lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Đường Hoan ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt như vậy của nam nhân, nàng sửng sốt một chút, một cái chớp mắt kia, nàng dường như thấy được một người khác…

Nhưng là, bộ dạng của bọn họ căn bản không giống nhau, thanh âm không giống nhau, đến ngay cả chiều cao, cũng có chênh lệch.

Đúng vậy, hắn không có khả năng là Tống Mạch, Tống Mạch cái gì cũng không nhớ được, càng không thể sử dụng cách này tìm đến nàng, hắn còn ở một chỗ nàng không biết, chờ nàng lại đi hái. Nhưng Đường Hoan biết, lần này nàng không có khả năng thành công, cho nên nàng cũng không cần đau đầu rốt cuộc có nên phối hợp với bộ đầu giết hắn hay không.

Nàng cầm một vò rượu lên, trút thẳng vào trong miệng.

Rõ ràng đã hoàn toàn quên hắn bắt đầu cuộc sống mới rồi, lại xui xẻo đụng vào kẻ thù của hắn, có phải đời trước nàng nợ Tống Mạch, cho nên chết ở trong tay hắn một lần không đủ, còn phải chết lần thứ hai nữa hay không?

Nàng sợ chết, nàng thử chạy trốn, nhưng khi bị bộ đầu bắt về, nàng cũng không có khó chịu lắm, có lẽ khẩn trương sắp gặp được hắn xua tan những sợ hãi này?

Đường Hoan lần đầu tiên uống rượu say, nàng không biết mình uống bao nhiêu, chỉ biết là khi nàng ngã vào trên bàn, đối diện bộ đầu còn ngồi vững vàng.

Tống Mạch bế nàng trở về trong phòng, theo thói quen mà điểm huyệt ngủ của nàng, như vậy hắn bức rượu ra cho nàng, nàng ngủ cũng thoải mái hơn một chút.

Lấy mặt nạ xuống, khôi phục cơ thể bình thường, Tống Mạch rửa mặt, trở lại trên giường giúp nàng, nhìn rượu từ đầu ngón tay nàng nhỏ xuống, trong lòng hắn phức tạp.

Sau khi tỉnh mộng, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tách khỏi nàng, chỉ là không có hiện thân gặp nàng.

Không để cho nàng nhìn thấy, là muốn biết trong lòng nàng có hắn hay không, một lần triền miên cuối cùng trước khi tỉnh mộng, quấn quýt si mê của nàng cho hắn một tia hy vọng. Nhưng hắn không dám ngay mặt hỏi nàng, sợ nàng thừa nhận hoặc phủ nhận, sợ không phân biệt được thật giả.

Bây giờ hắn biết, trong lòng nữ nhân này thật sự có hắn, chỉ là nàng yêu không có sâu như hắn. Nàng nhớ hắn, lúc ở dưới thác nước luyện khinh công nàng sẽ đột nhiên dừng lại, đứng ở trong nước hồi lâu, nàng cũng sẽ ở trong rừng trúc chặt mấy cây trúc trở về làm đèn lồng, ở trên đèn lồng vẽ không thấy rõ là vẽ cái gì, nhưng nàng sẽ không vì hắn mà dừng lại. Nàng định dùng thời gian một năm rưỡi để quên hắn, sau đó một lần nữa bắt đầu cuộc sống của nàng, vĩnh viễn cũng không biết, hắn vẫn mong đợi nàng có thể bởi vì không bỏ được mà chủ động đi tìm hắn.

Nữ nhân vô lương tâm lại rất sợ chết này!

Nhưng hắn vẫn là cảm thấy thỏa mãn, ít nhất, nàng động tâm với hắn. Hắn không trách nàng yêu ít không trách nàng muốn quên, đồ đệ được nữ ma đầu đệ nhất giang hồ “Nguyệt Hạ mỹ nhân” nuôi lớn, hắn có thể làm cho nàng động tâm một chút phân tâm một chút, Tống Mạch cũng không biết nên vui mừng mình đủ cố gắng, hay là cười nhạo Nguyệt Hạ mỹ nhân tự tay đưa đồ đệ bảo bối bà vất vả nuôi lớn cho hắn.

Bây giờ, hắn đương nhiên có thể trực tiếp mang người về sơn trang, nhưng hắn vẫn là muốn khiến cho nàng chủ động tìm tới. Hắn muốn xem, khi nàng thật sự chống lại hắn, còn có thể lý trí như vậy hay không, càng muốn biết, nàng sẽ dùng thủ đoạn gì quyến rũ hắn chân chính.

Hắn thích nhất, chính là thiên kiều bá mị của nàng.

Đặt nữ nhân đang ngủ say nằm xuống, Tống Mạch một lần lại một lần nhẹ nhàng hôn nàng, giống như trong một năm này gần như mỗi đêm đều sẽ làm như vậy, sau đó, ở trong sự thỏa mãn bình yên ngủ.

A Hoan, nàng lừa ta nhiều lần như vậy, ta lừa nàng lần này, nàng hẳn là sẽ không trách ta chứ?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 112: Thân phận"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz