metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 108: Say

  1. Metruyen
  2. 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
  3. Chương 108: Say
Prev
Next

Tống Mạch bế Đường Hoan đi phòng tắm.

Bà tử của Vương phủ đã đổi nước trong bồn tắm xong rồi, ấm áp, trong ngày mùa hè tắm rửa vừa vặn. Gió đêm xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi vào, vòng qua bình phong lướt đến trên người, sợi tóc rủ xuống của nàng nhẹ nhàng lay động, có loại mềm mại lưu luyến khó tả.

Tống Mạch thả người vào trên sạp dài bên cạnh bồn tắm.

Nàng ngủ vẻ mặt an tường, chỗ má phải tới gần cằm có nốt muỗi đốt, một chỗ nhỏ đỏ đỏ giống như là son môi điểm sai, một chút cũng không khó coi, ngược lại tăng thêm ba phần ngây thơ hoạt bát cho nàng. Tống Mạch cầm tay nàng giơ lên, làm cho nàng vươn ngón trỏ điểm nơi đó, như vậy thì càng chọc người thích. Cười suy nghĩ một lát, hắn để tay nàng xuống, gỡ cọng cỏ trên cổ trên mái tóc dài xuống cho nàng, gỡ xong rồi, ánh mắt dừng ở trên quần áo nàng.

Nàng còn mặc trang phục động phòng đã thay đêm đó. Tiểu sam tơ lụa đỏ thẫm, váy dài đỏ thẫm, giày thêu đỏ thẫm.

Tối hôm qua hắn không thể tự tay cởi bộ quần áo này ra, vậy tối nay làm đi.

Tống Mạch thuần thục cởi áo cho nàng, áo ngoài để ở một bên, kế tiếp là áo ngực đỏ thẫm cùng quần lụa đỏ, đều để ở một bên, chỉ còn nàng.

Nếu nói nốt đỏ bên má nàng làm cho hắn cảm thấy đáng yêu, từng nốt từng nốt đỏ trên cổ trên cánh tay trên bắp đùi nàng, còn có vết thương bị nàng gãi rách kết vảy, chỉ làm cho hắn đau lòng áy náy. Hắn khi đó rất tức giận, không nghĩ nhiều lắm. Bị muỗi đốt nhiều như vậy, nàng nhất định rất khó chịu nhỉ?

Mệt nàng còn có thể ngủ được.

Quả nhiên không có tim, đối với hắn không để ý, đối với mình cũng không để ý, ngay cả xin cũng không xin, chỉ biết đùa giỡn nam nhân.

Đùa giỡn, trừ ngoài miệng chiếm chút tiện nghi ra, nàng có thể kiếm được lợi ích gì?

Thật khờ.

Tống Mạch khẽ hôn tay nàng, không nhanh không chậm cởi quần áo của mình, sau đó ôm lấy nàng, bước vào trong bồn.

Điểm huyệt đạo của nàng, sẽ không sợ nàng tỉnh lại.

Tống Mạch dựa vào vách bồn mà ngồi, để cho nàng ngồi ở trong lòng hắn, hắn rửa cho nàng, rửa từng chỗ một. Cơ thể này, không có một chỗ nào hắn chưa từng chạm qua, không có một chỗ, hắn không muốn.

Từ bồn tắm đi ra, lau khô rồi, Tống Mạch dùng áo bào của mình bao lấy nàng, ôm nàng trở về phòng hắn. Hắn đặt nàng ở trên chăn hỉ đỏ thẫm, từ dưới gối đầu lấy ra bình sứ, sau đó quỳ gối bên cạnh nàng bôi thuốc cho nàng. Mỗi lần bôi đến một chỗ, hôn trước một cái rồi lại bôi, bôi xong cả rồi, hắn để cho nàng nằm ở trên cánh tay hắn, cúi đầu hôn nàng.

Chỉ muốn chạm vào một chút rồi rời đi, nhưng hương vị của đôi môi nàng quá ngon, không nhịn được ăn thêm một chút. Ăn đủ, ngắm nàng, ngủ ngon như vậy, ngoan ngoãn khéo khéo, Tống Mạch thỏa mãn cực kỳ, ôm nàng đi vào giấc ngủ.

Quả nhiên vẫn là ôm nàng, ngủ mới ngon.

Tỉnh ngủ, lại cùng tắm với nàng tẩy đi mùi thuốc, thấy nốt đỏ trên người nàng tiêu đi rất nhiều chỉ còn chấm nho nhỏ, Tống Mạch vừa lòng mặc bộ áo đỏ kia vào cho nàng, trước khi trời sáng thả người lại phòng chứa củi.

Cố ý cắm mấy cọng cỏ khô lên tóc nàng, Tống Mạch cúi người khẽ hôn khoé miệng nàng. Phạt nàng một ngày nữa, buổi tối cũng không cần nàng ngủ ở phòng chứa củi rồi.

Giải huyệt đạo cho nàng, Tống Mạch đứng dậy rời đi.

~

Một giấc này của Đường Hoan ngủ được vô cùng lâu, mặt trời lên cao mới tỉnh lại, cũng chính bởi vì như thế, nàng quy thoải mái trên người cho buổi tối ngủ được một giấc ngon. Về phần những vết muỗi đốt bị tiêu xuống kia, nàng không gãi, chúng nó đương nhiên nhỏ đi rồi.

Ăn xong cơm trưa, nàng còn muốn trêu chọc thị vệ áo đen, nhưng là người nọ lại đứng ở chỗ xa hơn. Giữa buổi trưa, Đường Hoan cũng không có hơi sức gọi y, trở lại trên đống cỏ khô tiếp tục ngủ, tỉnh ngủ rồi, chờ người đưa cơm chiều cho nàng.

Ăn ngủ ngủ ăn, Tống Mạch đây là coi nàng thành lợn mà nuôi sao? Nếu là có thể đổi chuồng lợn tốt hơn một chút thì tốt rồi.

Đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, không giống với tiếng bước chân trầm ổn của thị vệ. Đường Hoan chậm rãi ngồi dậy, tò mò nhìn cửa chằm chằm.

“Tiểu… Vương phi!” Cửa phòng chứa củi bị người đẩy ra, Thanh Hạnh lo lắng chạy vào, ôm tiểu thư nàng ta đã hầu hạ sáu năm gạt lệ. Nàng ta nghe mệnh lệnh của điện hạ, đó là bởi vì sợ hãi, nhưng tình cảm của nàng ta với tiểu thư là thật, điện hạ chưa từng để cho nàng ta làm chuyện thương tổn tiểu thư, trong lòng nàng ta cũng không có áy náy gì, chỉ toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư.

“Thanh Hạnh, sao em cũng bị giam lại rồi?” Đường Hoan đẩy người ra, khó hiểu hỏi. Tống Mạch không có không nói đạo lý như vậy chứ?

Nghe nàng hiểu lầm rồi, Thanh Hạnh vội vàng lau nước mắt, nhỏ giọng giải thích nói: “Không phải, vương phi, điện hạ không nhốt em, điện hạ là để cho em hầu hạ tiểu thư trở về phòng. Ngày mai là ngày lại mặt của tiểu thư, điện hạ nói để cho tiểu thư đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, đừng để cho Hầu gia nhìn ra được manh mối. Điện hạ nói, Hầu gia là trọng thần triều đình, lập tức lại phải quay lại Định Châu rồi, không thể để cho ông ấy mang theo nghi ngờ rời kinh.”

Đường Hoan bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy, Tống Mạch không tin lời nàng, hắn còn tưởng mộng này là thật đó, hắn là đường đường nhiếp chính vương, đương nhiên phải cố kỵ đại sự triều đình.

Mặc kệ nó, có thể trở về phòng nghỉ ngơi, đối với nàng mà nói chính là một việc vô cùng tốt, cảm giác cho muỗi ăn thật không tốt.

Đường Hoan vui vẻ theo Thanh Hạnh đi trở về, phía sau đi theo thị vệ trông chừng nàng.

Tống Mạch đương nhiên sẽ không để cho nàng về phòng hắn, mà là sắp xếp nàng ở một gian phòng hạ nhân, chẳng qua phòng hạ nhân Vương phủ cũng rất không tệ rồi. Đường Hoan ngủ một giấc cực ngon, ngày hôm sau dậy muộn.

“Vương phi, mau tỉnh lại đi, điện hạ đã ở bên ngoài chờ người rồi!” Thanh Hạnh lay lay bả vai nàng nói.

“… Hắn ở bên ngoài chờ ta? Hắn cũng đi? Hắn không phải bị thương sao?” Đường Hoan dụi dụi mắt ngồi dậy, có chút không thể tin được.

“Cái này em cũng không biết, dù sao điện hạ đã phái người đến thúc dục.” Thanh Hạnh nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vừa hầu hạ nàng thay cung trang rườm rà, vừa nhỏ giọng nói: “Vương phi, lại mặt đối với nữ tử mà nói là việc lớn, điện hạ bị thương thành như vậy còn cùng người trở về, có thể thấy được trong lòng có bao nhiêu coi trọng người. Lát nữa gặp mặt, người liền chủ động nhận sai đi, điện hạ nhất định không đành lòng tức giận với người.”

Đường Hoan cười trừ. Bảo nàng lừa một nam nhân kích thích đối phương hoan hảo cùng nàng không sao, bảo nàng ở dưới tình huống đối phương đã tuyên bố vô luận như thế nào cũng không chịu muốn nàng còn đi công khai cầu xin đối phương, nàng cần gì chứ? Lại nói, Tống Mạch chịu cùng nàng lại mặt, càng nhiều hơn vẫn là làm cho Cảnh Trữ hầu xem đi? Những chuyện triều đình kia nàng không hiểu, nàng chỉ biết là Tống Mạch sẽ không vô duyên vô cớ theo nàng cùng về Thẩm gia, việc về nhà mẹ đó hắn rõ ràng biết nàng căn bản không coi thành một chuyện to tát.

Nếu hắn muốn giày vò, nàng coi như ra ngoài đi dạo đi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 108: Say"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz