9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full] - Chương 102: Phần thưởng
- Metruyen
- 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Full]
- Chương 102: Phần thưởng
Phía sau Vĩnh Trữ tự núi non cây rừng trùng điệp xanh mướt, cảnh sắc làm cho con người thoải mái.
Dâng hương xong, Vệ Thục mời tỷ muội Thẩm gia vào trong núi tìm chỗ vắng vẻ ngắm cảnh đẹp, đi theo đằng sau là nha hoàn của từng người, xa xa phía sau cùng là Vệ Chiêu đi theo làm hộ vệ.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tới.
Sau khi hai người làm quen, Vệ Chiêu từng dùng cách này mời Thẩm Du đi ra ngoài, khi đó Vệ Thục sẽ tìm cớ kéo Thẩm Di đi dạo chỗ khác, cho hắn ta và Thẩm Du có thời gian ở cùng một chỗ. Đương nhiên, thời gian cũng không dài, thời gian cũng chỉ là nói mấy câu. Thẩm Du cởi mở không mất đoan trang, Vệ Chiêu cũng chưa từng đến quá gần mạo phạm tâm tư của giai nhân.
Hôm nay, Vệ Thục còn muốn lập lại chiêu cũ, thuận tiện cho huynh trưởng. Chuyện Đoan vương điện hạ ở trước mặt mọi người khinh.bạc Thẩm Du đã truyền ra, sau khi trưởng bối Vệ gia nghe nói, lập tức bỏ đi ý định kết thân cùng Cảnh Trữ Hầu phủ, nhưng huynh trưởng không đồng ý, kiên quyết muốn cưới Thẩm Du. Tổ phụ giận dữ, muốn dùng gia pháp, là mẫu thân ở giữa nói vun vào, cuối cùng úp úp mở mở ý bảo huynh trưởng xem ý của Thẩm Du trước. Nếu Thẩm Du và Đoan vương cố ý, hắn ta chẳng phải là một lời tình ý gửi gắm vô ích?
Đáng tiếc có người không chịu phối hợp.
Thẩm Di ôm cánh tay Đường Hoan không chịu buông tay, làm bộ không có nghe hiểu ý của Vệ Thục, nếu Vệ Thục nói nơi đó có cảnh đẹp, ả cũng muốn lôi kéo Đường Hoan cùng đi. Đường Hoan muốn chọc ghẹo Vệ Chiêu, ở trước mặt hắn ta phải chú ý dáng vẻ một chút, tất nhiên không tiện mạnh mẽ đẩy Thẩm Di ra.
Vệ Chiêu ở phía sau nhìn, dần dần không nhịn được rồi, bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đến gần Đường Hoan nói: “A Du, mấy ngày trước Tam muội cho ta xem một quyển sách, ta đọc, có mấy chỗ không hiểu, thỉnh giáo Tam muội, muội ấy nói sách kia là của muội, muội ấy cũng không hiểu. Vậy bây giờ có thể làm chậm trễ một chút thời gian của muội không? Ta muốn xin muội giúp ta giải thích nghi hoặc.”
Đường Hoan khẽ đỏ mặt, cúi đầu nói: “Được…”
“Vệ đại ca muốn hỏi cái gì thì ở chỗ này hỏi là được rồi, vừa vặn cũng cho chúng ta được thêm kiến thức.” Thẩm Di ra vẻ ngây thơ nói.
Vệ Chiêu khách khí cười với ả: “Đều là những thứ khô khan nhàm chán, các muội đi sang bên cạnh ngắm cảnh trước đi, lát nữa chúng ta sẽ đuổi theo.”
Vệ Thục muốn kéo Thẩm Di đi.
Thẩm Di cắn cắn môi, lo lắng ôm cánh tay Đường Hoan không thả: “Không được, ta không thể để cho tỷ tỷ ở lại một mình, lần trước đã hại tỷ tỷ bị điện hạ ức… A, dù sao ta không yên lòng tách khỏi tỷ tỷ.” Thẩm Di ảo não che miệng lại, vào lúc nhắc tới Đường Hoan bị điện hạ ức hiếp, ánh mắt ả dừng lại ở trên môi Đường Hoan, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Đường Hoan không thể tin nhìn về phía Thẩm Di, lại nhìn về phía Vệ Chiêu, nước mắt lập tức trào ra , giãy khỏi tay Thẩm Di, xoay người chạy về phía một bên con đường nhỏ. Vệ Chiêu đầu tiên là kinh ngạc lại là ghen tị phẫn hận, mắt thấy Đường Hoan sắp chạy xa mới lấy lại tinh thần, sải bước đuổi theo nàng, vừa muốn mở miệng gọi người, đột nhiên tắt tiếng.
Bởi vì sau cây cổ thụ phía trước thong thả loé ra tới một bóng người, vừa vặn chắn ở trước người nàng.
“Điện hạ?” Vệ Chiêu bất giác ngừng lại, làm bộ muốn hành lễ. Bất kể sau khi nghe nói chuyện kia hắn ta bất mãn Tống Mạch như thế nào, nhìn thấy người, hắn ta đều có loại sợ hãi tự nhiên.
Tống Mạch nhìn cũng không thèm nhìn hắn ta, đi thẳng lên trước giữ chặt tay Đường Hoan, nâng tay lau nước mắt vẫn còn đọng ở trên mặt cho nàng, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Bổn vương chạy qua đây thử xem một chút, vốn định cho nàng một bất ngờ thú vị, không ngờ ánh mắt nàng thật tốt, nhìn thấy bổn vương rồi.”
Đường Hoan đưa lưng về phía mọi người, trừng hắn một cái. Trời mới tin lời nói của hắn, nhất định là luôn theo dõi nàng đó!
Tống Mạch thích nhìn dáng vẻ này của nàng, không có chút nào báo trước mà khom người ôm lấy nàng: “Đi, bổn vương biết một chỗ tốt, bây giờ dẫn nàng đi luôn.”
“Điện hạ, người buông!” Đường Hoan giả vờ đấm bả vai hắn giãy dụa.
Tống Mạch cao giọng cười to, liếc thấy Vệ Chiêu chuẩn bị tiến lên, hắn đứng lại, yên lặng nhìn hắn ta, chờ Vệ Chiêu nhận mệnh cúi đầu, lúc này mới ôm Đường Hoan nhanh chóng vào trong rừng, thời gian mấy lần nháy mắt đã không thấy rồi, để lại ba người sững sờ đứng tại chỗ.
~
Tống Mạch mang Đường Hoan đến dưới một gốc cây thông già trên đỉnh núi, cúi đầu có thể thấy được mây mù lượn lờ giữa sườn núi.
Đường Hoan mặc quần áo mùa hè, lúc ở bên dưới còn cảm thấy nóng, lúc này đã thấy hơi lạnh rồi. Nàng rúc ở trong lòng Tống Mạch, không nhịn được đắp áo choàng trên người hắn lên người mình, đắp kín rồi mới hâm mộ nói: “Thân bản lĩnh này của Điện hạ, quả thực sắp sánh ngang thần tiên trên trời rồi.”
“Ngươi đã gặp thần tiên?” Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, tay trái nâng bả vai của nàng, tay phải không nhịn được vuốt nhẹ mái tóc dài xoã ở phía sau nàng.
Đường Hoan lắc đầu, nhìn chăm chú mặt hắn cười: “Chưa từng thấy, chẳng qua thấy điện hạ, nhìn thấy cũng không kém thần tiên nhiều lắm đâu. Không biết võ công của điện hạ là học từ đâu? Có thể dạy ta một chút không?”
“Hôm nay trái lại biết ăn nói.” Tống Mạch không để ý tới lời nói muốn học võ công của nàng, ngón tay chạm vào mặt nàng: “Sao không hỏi bổn vương mang ngươi tới đây làm cái gì? Không sợ sao?”
“Sợ cái gì chứ, điện hạ bắt ta tới đây, hoặc là giết người, hoặc là cướp sắc. Giết người ta sợ cũng vô dụng, làm sao cũng không thoát khỏi điện hạ, cướp sắc nha, ” Đường Hoan nâng tay lên sờ khuôn mặt của nam nhân, mặt mày ẩn tình: “Điện hạ tuấn mỹ như vậy, ta cam tâm tình nguyện bị điện hạ như vậy, chính là không biết điện hạ học xong chưa…”