[18+]Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi - Chương 30.2 (1)
Xin mọi người hãy tha thứ cho độ lười của mị! Mãi mới ra chap, hihi! Mọi người đều không muốn truyện drop nên mình quyết định vẫn sẽ đăng tiếp truyện! Cảm ơn mọi người đã đọc! Khả nhi rất biết ơn mọi người đã ủng hộ 😘😘😘
________________________________
Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi
_Hừm….. mình vào số 15 à?-nó nhìn tờ giấy lẩm bẩm.
Nó đi lòng vòng tìm cặp. Cái tên Trương Thanh Phong này, vừa bốc số xong quay ra đã lạc mất hắn, cả Tiêu Tử Quân cũng lạc trôi luôn rồi. Học sinh hai trường cũng không quá đông, nhưng cũng không dễ để tìm cặp của mình. Dòng người chen lấn xô đẩy, nó bị đẩy lùi lại phía sau, hai chân vấp phải nhau khiến nó ngã ngửa ra. Anh đang đi tìm cặp thì bị một người huých vào nên lao ra phía trước. Hai người, một người phía trước một người phía sau cứ thế mà rơi vào vòng tay của nhau. Anh ôm lấy eo nó, áp sát vào người, nó vòng tay qua cổ anh, nằm gọn trong lòng anh. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
_Em yêu, không sao chứ!-anh cười.
_Ừm, không sao!-nó nhìn anh cười đáp lại.
…….
_Thì ra chúng ta cùng số à! Trùng hợp nhỉ!-anh nằm ngửa ra thảm cỏ phía sau.
Hai người đều không muốn ở lâu trong đoàn người náo nhiệt nên đã lánh ra một nơi khác yên tĩnh hơn. Cả một thảm cỏ xanh làm nổi bật lên hai hình bóng. Mùi cỏ thơm nồng như xộc vào mũi người ngửi, bầu trời xanh ngát lững lờ những đám mây trắng.
_Thật không ngờ chúng ta lại được học cùng nhau nữa nhỉ! Nếu như cậu không đỗ được vào cao trung S thì tôi cũng thấy buồn!-đôi mắt đen láy phản chiếu những đám mây muôn hình vạn trạng.
_Tại sao?!-nghe thấy thế anh ngồi bật dậy.
_Không học cùng cậu nữa, có lẽ tôi sẽ cảm thấy thực khó chịu! Ở cùng cậu suốt 12 năm, tự dưng không gặp nhau nữa, cậu không cảm thấy nó rất khó chịu sao?
_Cũng đúng! Một thứ đã gắn liền với mình suốt bao nhiêu năm, đột nhiên không thấy nữa, quả thực có chút gì đó thiếu thiếu!
_Chết tiệtttttttttt? Tại sao lại thế chứ???!-hắn ngửa cổ lên trời hét to.
Thật là tức chết mà, thế mà lại để có cái trên Hàn Thiên Vũ đáng chết kia bốc cùng số với Hạ Tâm Tâm. Trông cái bản mặt cười cười thỏa mãn kìa, hận không thể một đao chém chết rồi đem thây vứt vào trong rừng. Hận, hận, hận kẻ ra cái luật bốc số, hận cái con tác giả dám để tên kia cùng số với người con gái hắn yêu. Hắn hận, hận tất cả.
Rất nhanh trời đã tối, màn đêm nhanh chóng bao phủ tất cả, đem cả khoảng trời rộng lớn nhuộm thành một màu đen tăm tối. Nó ngồi trong lều, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh những ngôi sao. Mội cảm giác đè nặng lên vai, nó thấy anh đang chùm chăn lên vai mình.
_Buổi tối trên núi lạnh lắm, cậu nên giữ ấm!-anh ân cần.
_Ừ, tôi biết rồi!
Anh quấn chăn ngồi cạnh nó, các lều bên cạnh đã tắt đèn, mọi người gần như đã ngủ hết. Anh và nó cùng lặng lẽ ngắm sao, cả hai đều im lặng, một khoảng không im lắng dù chỉ là tiếng sương đêm cũng có thể nghe thấy. Giây phút này thực sự quá yên bình, tĩnh lặng đến nỗi anh tưởng chừng như cả thế giới này chỉ còn anh và nó. Thật mong rằng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại tại đây, làm ơn!
Đang mải mê suy nghĩ, anh thấy vai mình như có cái gì đang nằm lên, thì ra là nó đã ngủ gật! Hôm nay đi đường xa, nó lại mang thai nên mệt là lẽ thường. Anh chỉnh lại tư thế cho nó thoải mái hơn, nó nhúc nhích khiến mặt hai người sát kề nhau. Tim anh đập thùm thụp, chút nữa thôi là hôn rồi.
“Ông trời ơi, hãy cho con được ích kỉ một lần….chỉ lần này thôi!”
Anh kẽ cúi, đầu hai người như hoà vào làm một dưới ánh trăng, đem bờ môi anh đào kia chạm vào bạc môi mỏng. Nụ hôn đầu tiên của anh nhưng chưa chắc đã là nụ hôn đầu của nó. Anh ôm chặt nó vào lòng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.