[12 Chòm Sao - Sa]Trường Học Nam Sinh Star (Drop) - Chap 4
Xà Phu sau khi để cho 11 chòm sao thử sử dụng vũ khí thần của mình thì vẽ một vòng tròn ma pháp với những kí tự ngoằn nghèo kì quặc. Các sao đứng gọn vào trong vòng tròn, thầy Xà tay cầm một cuốn sách màu đen, nhẩm đọc cái gì đó. Thầy đọc xong thì vòng tròn phát sáng, trong vài giây ngắn ngủi, tất cả 12 người biến mất không còn một dấu tích.
__________________________________
Các sao xuất hiện ở một nơi rất đẹp, hình như là một khu rừng với nhiều cây cỏ tươi tốt, chim chóc, muông thú chơi đùa với nhau, khung cảnh thực thơ mộng như trong những câu chuyện cổ tích.
– Đây là Ma Giới sao? – Xử Nữ nhíu mày.
– Nó trông còn yên bình hơn cả thế giới con người ấy chứ. – Bạch Dương nhận xét.
– Bây giờ con người và quỷ sống rất hòa bình, tuy vậy lại có vài con quỷ đến thế giới con người và tấn công con người. Chúng ta đến Ma Giới là để cứu Song Ngư và đồng thời tìm hiểu việc này. Mấy đứa phải cẩn thận. – Xà Phu thận trọng dặn dò các sao.
– Ta có người quen ở kia, chúng ta sẽ tới đó. – Nói xong Xà Phu chỉ về phía một ngôi làng ở xa xa, à không, là một thành phố.
__________________________________
Lâu đài.
Trong một căn phòng đậm chất hoàng gia, một người con trai chui rúc trong chăn ngủ say sưa, do tiếng ồn bên ngoài đã đánh thức cậu dậy. Cậu nhìn cái đồng hồ hình con cá, đã 8h30′ rồi sao? Nói đến đây, tác giả không dài dòng bí ẩn nữa, cậu bé đó chính là Song Ngư của chúng ta.
Cá gượng dậy, nhưng không dậy được, có gì đó to và nặng đang đè lên eo cậu. Hình như cậu đang dựa vào vật gì đó khá to lớn, nhưng không phải là gối ôm. Cá quay đầu qua đằng sau, giờ thì có ngái ngủ đến đâu cũng phải trợn mắt, há hốc mồm nhìn vật cản trở việc thức dậy của cậu. Đó là một tên con trai tóc đỏ đang ôm chặt cậu vào lòng dù đang ngủ, cơ thể Song Ngư lọt vào gọn với tên kia, mặt Cá đỏ bừng vì… hắn ta chỉ mặc mỗi cái quần, còn lại là cơ bắp lộ hết ra ngoài.
Song Ngư ngọ nguậy cố thoát ra nhưng hắn càng ôm chặt hơn, cuối cùng hắn chỉ nói một câu, mắt vẫn nhắm ghiền.
– Yên nào!
Nghe vậy, Ngư càng cố cử động hơn, cậu muốn thoát ra, cậu chỉ muốn được Thiên Yết ôm thôi… mà khoan… sao lại nhắc đến anh Cạp lúc này, lại còn muốn ảnh ôm nữa, cậu mất trí rồi sao? Thiên Yết là con trai mà?
Cuối cùng hắn cũng chịu thả ra vì Ngư giẫy giụa mạnh quá. Cá ngay lập tức nhảy ra khỏi giường rồi trượt chân ngã dập mông cái “bịch”. Tên kia ngồi dậy, ngáp một cái rồi quay sang nhìn cậu.
– Mới sáng sớm mà đã như vậy, em nên quen đi vì chiều nay là ta cưới nhau rồi đấy, Tiểu Ngư.
– A…akai-kun… anh còn chưa có đồng ý hôn lễ mà!
– Em vừa xưng cái gì thế? – Giọng bình thản nhưng có phần giận dữ, Akai lườm Ngư Ngư.
– À… à…ý em là em… c…hưa có đồng ý… hô… hôn lễ. – Cá sợ, lắp bắp, nghĩ lại thì kể cả khi Akai là cậu bé Ngư cũng luôn chiều và làm theo lời thằng bé ma mãnh này nói nên bây giờ thành ra cứ ngoan ngoãn làm theo lời hắn.