[ 12 Chòm Sao - Sa] Hey You! - Ngày tuyết rơi
Mười một giờ hai mươi phút, thứ bảy. Mùa mưa đáng lẽ đã qua được hai tháng rồi nhưng trời vẫn âm u và tầm tã suốt từ giữa tiết ba tới giờ nghĩ trưa. Song Ngư ngồi ở một góc ghế đá trên hành lang gần phòng thực hành hóa với một túi nước ngọt. Cậu không có buổi học chiều, đáng lẽ cậu đã ở nhà nhưng vì trời mưa và vì nhà trường chỉ cho xe buýt đưa rước học sinh và xe của giáo viên là lại gần trường nên cậu kẹt ở đây chung với một đám những đứa ngu khác không đem theo dù hay áo mưa.
– Chết tiệt!
Cậu cũng là đứa ngu như tụi nó, thật khó chịu. Quăn cái lon nước ngọt cậu vừa uống hết vô thùng rác, cậu lại khui một lon khác và tu ừng ực hết lon nước rồi lại quăn vô thùng rác rồi lại lấy lon khác ra uống. Cứ vậy, cậu sẽ ngồi uống chừng nào hết mưa rồi về.
– Cứ ngồi dây uống vậy sao nhóc?
Presents với bộ đồ đỏ chóe cầm hộp quà gói giấy màu xanh ngồi lơ lửng trên không trước mặt Song Ngư. Chẳng vui chút nào khi đứa giọi mình là nhóc lại chẳng phải là một đứa to con. Song Ngư ném lon nước vừa hết về phía Presents, cậu ta nghiên qua một bên để né lon nước và cái lon thì bay ra ngoài cửa sổ còn trời thì vẫn mưa tầm tã.
– Khó chịu thế, tui tới để tặng cậu quà mà.
– Quà gì?
Song Ngư cau mày khó chịu nhìn Presents. Nghe thật kì khi mới gặp nhau đã tặng quà đúng không. Nhưng mà Song Ngư là một đứa nhà giàu, việc tặng nhau quà khi mới gặp là chuyện bình thường trong cái giới lắm tiền nhiều của và Presents biết rõ thằng công tử này đã quá quen với việc đó từ khi nó mới biết nói chập chọe vài từ.
– Của cậu dây.
Presents cầm tay Song Ngư lên, hôn nhẹ lên nó như cách mà mấy tên nhà giàu hôn lên tay những đứa con gái để tán tỉnh và đặt vào lòng bàn tay cậu hộp quà gói giấy màu xanh. Hắn chạm tay lên má cậu khi cậu vẫn còn nhìn vào hộp quà trên tay và thì thầm vài tai cậu.
– Hãy mở nó ra khi cậu đã về tới nhà.
Rồi hắng biến mất như chưa hề có ở đó. Song Ngư ngay lập tức xé giấy gói quà nhưng có điều giấy gói quá dai nên không thể xé được. Tức giận cậu quăn nó vô thùng rác như cách cậu quăn mấy lon nước ngọt đã hết nước ngọt vào thùng rác. Cậu tức tối, lấy tiếp một lon khác ra tu ừng ực cho hết rồi quăn nó vô thùng rác và cứ thế thêm lon nữa, lon nữa rồi lon nữa cho đến khi cậu nhận ra trời đã hết mưa cũng như không còn lon nước ngọt nào còn nước hay còn nằm trong túi của cậu.
– Về thôi!
Mười hai giờ mười ba phút, thứ bảy. Song Ngư bước ra khỏi bồn tắm chỉ với duy nhất cái khăng cậu cầm để lau đi chút nước còn dính trên tóc cậu. Song Ngư đi tới trước cửa phòng thay đồ, cậu cằm lấy tay nắm cửa rồi lại bỏ tay ra.
– Khỏi mặc đồ luôn đi.
Song Ngư biết cậu vừa tắm xong và điều hòa hiện giờ đang ở mức mười sáu độ, nếu không mặc đồ vô sẽ lạnh lắm và cậu có thể bị cảm. Nghĩ rằng mình bị cảm khiến Song Ngư cảm thấy thật nực cười. Câu chưa bao giờ bị cảm lạnh cho dù cậu dầm mưa cả tiếng đồng hồ liền cậu cũng không bị cảm lạnh. Cứ thế, cậu nằm lên cái giường bự như giường nhà Kim Ngưu nhưng thay vì ga giường màu trắng như của cậu bạn thì lại là màu đen tự như màu của nước cocacola. Cậu nằm trên giường, làng da trắng như những cánh hoa lan, khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt khẻ nhắm lại, cơ thể cậu nuột nà nhưng cũng có chút cơ bắp của con trai. Cậu nằm trên giường như mời gọi người khác tới chiếm lấy cậu, nhưng là mời gọi ai chứ? Song Ngư biết có cả tá người yêu quý cậu nhưng có ai sẽ chịu lên giường với cậu? Họ nghĩ cậu mỏng manh và sợ hãi làm cậu bị thương nhưng lại không biết rằng cậu rất thích cái cảm giác đó, chỉ có hai anh em Kim Ngưu là hai người duy nhất đã đánh cậu. Nói về Kim Ngưu, cậu biết Kim Ngưu rất thích chụp những bức ảnh biến thái, nhưng chưa bao giờ là cậu. Cậu và Kim Ngưu điều biến thái như nhau, nhưng Kim Ngưu là thích chụp còn cậu lại muốn ai đó xâm phạm cơ thể cậu.