[ 12 Chòm Sao - Sa] Hey You! - Đêm trước giáng sinh
Sáng thứ bảy, giờ ra chơi. Tại lớp A năm hai.
– ME RY CHỊCH MỢT E GI BO DE!
– Là “merry christmas”.
Thiên Yết vác một túi chứa rất nhiều gói quà nho nhỏ đem phát cho cả lớp. Và tất nhiên là có cả ai kia.
– Dù gì thì ngươi cũng đã mất công chuẩn bị nên ta sẽ nhận. Chứ không đời nào mà ta chấp nhận thứ tầm thường này đâu.
– Thích mà còn bày đặt.
Thiên Bình vì nghe quen rồi nên không có phản ứng gì nhiều. Quay lại nào, đúng bây giờ là gián sinh. Cả ngôi trường khoát lên một tấm áo xanh đỏ rất bắt mắt. Các giáo viên hôm nay không mặt trang phục như bình thường nữa mà là trang phục ông già Nô-en, và bạn biết hót nhất là ai không?
– THẦY HIỆU TRƯỞNG!
Đến thầy cô còn tham gia thì tất nhiên là tụi học sinh ra sao chắc hẳn bạn cũng biết rồi chứ, ngoại trừ một người.
– Thật phiền phức, mấy cái màu nhìn ngứa mắt quá.
Là Xà Phu, cậu ấy có ấn tượng không tốt lắm về giáng sinh. Ước muốn duy nhất của cậu bây giờ phá hủy cái đống lòe loẹt kia nhưng như vậy thì sẽ gặp rắc rối với giáo viên.
– Là vây đấy, cậu giúp cậu ấy được không?
Là cậu bé mặt vest xanh. Cậu ta đến cầu cứu hội học sinh vì muốn Xà Phu có thể tân hưởng ngày lễ như mọi người. Nhưng cậu ấy gặp một đối tượng khó tính đây.
– Tại sao tôi phải giúp cậu?
( rằm)
– Một bộ truyện kinh dị có kèm chữ ký của tác giả.
– OK!
( tang)
Có một cái gì đó đập vào Xà Phu, khi cậu quay lại thì không có gì cả. Tự nhủ chắc là tưởng tượng, cậu đi tiếp. Bỗng có ai đó nắm áo câu, đó là Băng.
– Cô muốn gì?
– Tui muốn cậu đi theo tôi.
– Đi đâu?
– Đừng hỏi nhiều. Nhanh lên, có quá nhiều thứ để xem nhưng quá ít thời gian để xem.
– Nè cô lôi tôi đi đâu đó.
Băng kéo Xà Phu vào một lớp học gần đó. Ngay khi bước qua lớp học, Xà Phu nhận ra đây là nhà của cậu.
– Đây là nhà tôi mà.
– Không, đây là nhà của cậu mười năm trước, nhìn kìa.
Băng chỉ vào một đứa trẻ tầm bảy tuổi chơi đùa bên cây thông gián sinh.
– Đó từng là cậu trong quá khứ, nhớ không.
Xà Phu ngẩn ngơ nhìn cậu bé đó, đó là cậu lúc nhỏ. Cậu nhớ ra lúc đó mình từng thích gián sinh đến mức nào, cậu thậm chí còn tự tay trang trí cây thông.
– Nhưng tại sao bây giờ tôi lại ghét giáng sinh?
– Cứ xem đi rồi biết.
( cạch)