[ 12 Chòm Sao - Sa] Hey You! - Bọ Cạp ở xứ sở thần tiên
Thứ sáu, bảy giờ hai ba phút sáng. Thiên Yết để ý thấy một hộp quà màu xanh buộc ruy băng trắng to thiệt là to trước đó không có ở trên giường của cậu ở trên giường của cậu sau khi cậu dắt con MiRi đi dạo buổi sáng sau khi nó liên tục cào cửa phòng cậu vào sáu giờ ba mươi sáng. Khả năng cao là một trò chơi khăm của thằng nhóc mặc đồ đỏ Presents kia.
“Quăn nó đi. Chẳng có gì hay ho đâu.”
Thiên Yết tự nghĩ ra cả đống lý do để quăn hộp quà màu xanh buộc ruy băng trắng to thiệt là to kia đi trước khi cậu mở nó ra nhưng rồi cậu cũng mở nó ra vì trên hộp quà có dòng chữ “mở tôi ra” khiến cậu quá tò mò. Và bên trong hộp quà là một cái hang dẫn xuống sâu tít ở dưới.
– Mình không nên xuống dưới đó. Mình không nên làm như vậy. Vậy là tham, sân, si đấy. Mình không nên tò mò. Tò mò cũng hay dẫn đến rắc rối đấy.
Nhưng Thiên Yết đã chui hết người vào cái hang trước khi cậu nói hết câu thứ ba. Cậu ấy rơi thẳng xuống phía dưới cái hang tối thui. Nhưng lạ thay, cậu rơi mỗi lúc một chậm hơn và dù có rơi bao lâu thì mọi thứ xung quanh vẫn tối thui như vậy, cho đến khi cậu thấy một cái đèn bàn thời Victoria. Cậu bật nó lên khi cậu rơi qua nó và cái hang cuối cùng cũng hết tối thui. Cậu thấy xung quanh là bức tường được sơn trắng và những tranh treo tường, bàn ghế, tủ đồ và nhiều đồ vật cùng thời với cái đèn bàn lơ lửng xung quanh trong khi cậu đang rơi. Đặc biệt là cái gương phản chiếu lại hình ảnh cậu đang bay lên trên thay vì rơi xuống dưới.
– Đáng ra mình không nên xuống dưới đó, cái hang này chẳng có gì vui cả. Dám cá lát sẽ có một con thỏ trắng xuất hiện cho xem.
Mặc dù thế nhưng cậu thể ngừng nhìn những món đồ xung quanh một cách thích thú. Cậu lượng qua lượng lại và nhào lộn được vài phút thì đâm đầu xuống đất. Đứng dậy, cậu thấy mình đang ở trong một căn nhà thời Victoria nhưng chưa kịp ngắm nghía thì bất chợt Bảo Bình phóng cái vèo ngan qua rồi đứng lại nhảy tưng tưng trước mặt cậu. Bảo Bình này nhỏ bằng cỡ con thỏ và có tai thỏ trên đầu.
– Mình trễ rồi, mình trễ rồi. Xin chào, tạm biệt. Tôi trễ rồi, tạm biệt.
Nói rồi cậu ta chạy đi. Thiên Yết tò mò đi theo cho đến khi Bảo Bình có tai thỏ chạy qua một cánh cửa thấp hơn Thiên Yết một chút xíu. Cậu mở cửa ra, bên trong có một cánh cửa khác nhỏ hơn, sau cánh cửa đó là một cánh cửa khác nhỏ hơn nữa và cứ thế đến cánh cửa cuối cùng, nó nhỏ xíu. Lúc này tay nắm cửa chỉ cho cậu chai nước có chữ “Drink Me” trên bàn.
– Mình không nên uống thứ đồ lạ, nó có thể có độc. Mà nếu nó không có độc thì sao chứ?
Và thế là cậu ta uống nó, uống nhiều đến nổi cậu trở nên bé tí và có thể chui lọt ổ khóa. Nhưng không may, phía bên kia là biển. Thiên Yết rơi tủm xuống nước, khi ngoi lên thì cậu thấy Nhân Mã đội nón rộng vành cưỡi trên một con bồ nông.
– Đất liền ở phía kia!
Cậu chỉ về phía bên phải rồi xoay đầu con bồ nông về phía cậu ta vừa chỉ để nó bơi theo hướng đó. Thiên Yết cố bơi theo và gọi cậu ta nhưng sóng cứ đập vào mặt cậu. Sau vài phút cố gắn để bơi theo Nhân Mã đội nón rộng vành. Cuối cùng cậu cũng vào tới bờ. Điều đầu tiên cậu thấy là một đám hải sản chạy long nhong thành một vòng tròn quanh một tảng đá và Nhân Mã đội nón rộng vành đứng trên tảng đá cùng với một đám lửa, quơ tay chỉ đạo đám hải sản chạy long nhong thành một vòng tròn mặc cho sóng đánh ập vào dữ dội và cao tới hơn nữa tảng đá.