[ 12 Chòm Sao - Sa] Hey You! - Bài kiểm tra sau bài kiểm tra
Mười giờ năm mươi bảy phút, thứ năm. Thiên Bình ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi chắc chắn đã dò hết đáp án kiểm tra cuối kì một và chắc chắn rằng cậu sẽ có số điểm như ý. Cậu bước ra ban công ngắm nhìn cảnh đêm để thư giản một chút. Cảnh đêm ở Royal cực kì yên tỉnh không giống như ở hai vùng còn lại. Ở Old Town mặc dù giờ này mọi người đã ngủ hết nhưng sớm hơn chút nữa, vào khoản chừng bảy tới chín giờ là lúc nhà nào cũng sáng đèn, nhà nào cũng có tiếng cười nói rôm rả, trẻ con chạy nhảy khắp nơi và chơi những trò chơi mà chắc chỉ còn trong ký ức của vài người. Còn ER thì thời gian duy nhất thành phố tỉnh lặng là không lúc nào cả, nơi duy nhất có thể coi là yên tỉnh là những khu chung cư nằm xa khỏi những nơi nhộn nhịp hay vùng ngoại ô. Nhưng ở Royal, trừ khi có sự kiện của một nhà giàu nào đó thì nơi này chẳng bao giờ nhộn nhịp cả, nhất là về đêm. Thiên Bình thích cái sự chẳng bao giờ nhộn nhịp này, nó cho cậu cảm giác là một quý tộc dù cậu biết gia thế nhà mình vốn chẳng có liên quan gì đế dòng dõi cao quý cả. Chỉ đơn giản là nhà cậu giàu, rất giàu và cậu sống ở khu vực này thế thôi là đủ để trở thành một quý tộc. Cậu đưa mắt nhìn những dinh thự lớn xung quanh, từ ban công cậu có thể nhìn thấy dinh thự nhà Kim Ngưu chỉ còn vài phòng sáng đèn.
– Nhà họ ngủ sớm thật.
Nhà Kim Ngưu khá là dị theo suy nghĩ của Thiên Bình, Kim Ngưu cứ như một đứa trẻ ở Old Town suốt ngày chạy nhảy, mẹ của cậu ta cười không che miện và ngài Valention thì đôi lúc ông ấy cư xử khá lúng túng và đỏ mặt rồi trở về bình thường chỉ vài giây sau.
– Thật kỳ quặc.
Rồi cậu nhìn qua phía bên trái và thấy một con rắn màu tím như trong giấc mơ lần trước của cậu, chỉ khác là lần này con rắn chỉ to cỡ con rắn thường chứ không cao nghi ngút như trong giấc mơ. Cậu biết con rắn nó nguy hiểm và phải đi báo ngay cho những người làm trong nhà nhưng không hiểu sao cơ thể cậu chỉ đứng đó và đưa tay về phía con rắn dù não cậu lại cố gắng để nhấc đôi chân lên.
(phập)
Ba giờ sáng thứ sáu, Thiên Bình bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi thấm đầy gối. Cậu đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Cậu khẻ cười khi biết đó chỉ là giấc mơ cho đến khi cậu nhìn thấy dấu răng trên tay.
Tám giờ hai sáu phút sáng, thứ sáu. Bài piano deck the halls vang lên, Ma Kết phiêu theo những phím đàn mặc cho tụi con gái đứng cản trở lối đi ngoài hành lang, một cô gái khác trong phòng nhạc cầm cây kèn saxophone lên hòa theo giai điệu kia, rồi cứ thế đến cặp đôi chơi violin và một cô gái với chất giọng ấp áp. Cứ thế tạo thành một bài hát tuyệt vời cho gián sinh sắp tới. Tôi cho học sinh lớp mười khi các anh chị đã có thể chơi giáng sinh còn mình thì vẫn phải ôn cho kì kiểm tra.
Có một chú chim nhỏ làm từ cát cắp theo một bức thư và thả nó xuống ngay cặp của Bạch Dương và bức thư nằm đó cho đến khi cậu ta ra về sau một vài bài nữa.
– Hãy đến chỗ hồ lớn và đón nhận thử thách của bản thân cậu.
Chẳng hề suy nghĩ, cậu ta xách cặp lên và đi về phía hồ, ở đó còn có Kim Ngưu, Song Tử, Song Ngư nữa.