[ 12 Chòm Sao - Đam Mỹ ] Bảo Bối Khả Ái Của Phúc Hắc Lão Công ! - Chương 23
_ Em ổn chứ?…
Thiên Bình nhẹ đỡ Kim Ngưu đứng dậy, vẻ mặt lo lắng hướng y, Kim Ngưu cười trừ lắc đầu
_ Không sao, vết thương không nặng lắm. Anh lo cho em trai mình kìa
_ Ai dô, hai người lo tình tứ đừng bận tâm đến người này – Nhân Mã nhe răng cười, tay chống vào cây cột đèn chậm rãi đứng dậy
_ Vậy còn những người ở đây thì sao..
Thiên Yết phủi phủi vài hạt bụi nhỏ dính trên áo lúc đánh nhau ban nãy khoé môi vẫn có chút sưng dính lại ít máu chưa lau đi, nghiêng đầu nhìn đám người vẫn còn núp chổ an toàn đằng kia đang có chút run. Việc Ma Cà Rồng hay những Thợ Săn có siêu năng lực từ sau hiệp ước Hoà Bình tam tộc, nó được coi như một bí mật được giấu kín khỏi con người, hiện tại loạn như vậy có lẽ khá rắc rối đây…
_ Tôi có năng lực xoá kí ức. Nhưng… Với lượng lớn người như vậy e là khó đây… – Thiên Bình lên tiếng rồi lại nhìn sang đám người kia chần chừ
_ Vậy thì tôi giúp cậu
Một giọng nói lạ cất lên, cả bốn ánh nhìn đều đổ dồn về phía nam nhân đang bước tới phía họ, anh tháo cặp kính râm đen lộ rõ đôi mắt phượng hẹp dài, mày kiếm sắc bén, ngũ quan tuấn mỹ toát ra vẻ đẹp làm bao nữ nhân phải rung động, khí tức trên người hắn phát ra không phải là của một nhân tộc mà là của yêu tộc! Thiên Bình cau mày trong phút chốc lau đến phía hắn như một cơn gió không nhìn ra động tác di chuyển, nhưng hắn nhanh chóng giữ được cổ tay anh, khẽ thở dài
_ Bọn nhân tộc các người thích động tay động chân đến vậy sao? Tôi không phải muốn đến đây đánh nhau đâu
_ Vậy bọn yêu quái các người có gì tốt đẹp! Ta mới không cần bọn như các ngươi giúp! – Thiên Bình cau chặt mày
_ Được rồi, anh bình tĩnh lại đi Thiên Bình, đừng làm loạn thêm..
Kim Ngưu quan sát biểu cảm như căm phẫn trên mặt Thiên Bình có chút bàng hoàng, điều gì khiến anh trở nên như vậy.. y sao lại nhìn thấy bản thân mình trong đó… Im lặng phút chốc, y lên tiếng giải hoà, anh nghe y nói liền cố bình tĩnh lại giật tay ra khỏi tay hắn hừ lạnh rồi lùi ra xa
_ Hảo~ – Hắn mỉm cười. _ Như các người biết tôi không phải nhân tộc mà là yêu tộc. Tôi tên Song Tử và năng lực của tôi là thay đổi suy nghĩ của người khác
Song Tử nói đoạn đưa ngón tay gõ gõ nhẹ lên thái dương mình minh hoạ, môi vẫn nở nụ cười hoà nhã
_ Vậy… Giờ ta bắt đầu chứ? – Song Tử tiếp lời
Thiên Bình không nói không rằng đi thẳng đến đám người đó, Song Tử đành nhún vai cười trừ theo sau. Cả hai chia ra, Thiên Bình lo một nửa bên phải, còn Song Tử lo nửa còn lại. Một lát sau khi ánh sáng do cả hai thi triển siêu năng lực của bản thân từ từ biến mất thì đám người kia bổng ngơ ngác nhìn quanh.
_ Ơ? Sao mình lại ở đây?/ Mình nhớ mình phải đi đến lớp học thêm/ lạ thật chẳng phải mình đang muốn đến khu thương mại sao…
Mọi người đều từ từ tản ra hết, Thiên Bình vẫn giữ khoảng cách với Song Tử, lên tiếng nhìn hắn
_ Sao anh lại muốn giúp bọn tôi?…
_ Chỉ là trả ơn việc bạn của các người cứu em trai tôi một mạng, với lại con người tôi không thích dính đến những việc phiền phức này – Song Tử bình thản đáp
_ Cứu em trai anh? – Thiên Bình hơi nhướn mày
_ Phải. Em còn định ở đó khi nào hả, Bảo Bình?
Song Tử hướng nhìn lên cành cây bên kia đường, từ khi nào ở trên đó đã có một con cáo nhỏ ngồi đó, nghe có người gọi đến nó phóng xuống, khi bốn chân nó hơi chạm đất đột nhiên lại xuất hiện một làn khói bao lấy, con cáo nhỏ biến thành một nam tử xinh đẹp, da thịt trắng nõn và…trần như nhộng!! Vừa trông thấy bộ dạng đó Song Tử liền đen mặt, Thiên Bình đưa tay che mắt Kim Ngưu, tay còn lại che luôn mắt mình, còn Nhân Mã thì trầm trồ đưa tay che mắt lại để hở một chút, Thiên Yết đỏ mặt quay đầu đi khẽ ho khan.